Kháng cộng 1975-1990s và “Brotherhood” trong “1984” của George Orwell.

O’Brien, một Đảng viên cao cấp, cũng là thành viên của Kháng Chiến ( Brotherhood ) giải thích về “đấu tranh” cho Winston — một người bất mãn, mong xã hội thay đổi.

Đọc đoạn này cảm giác lạnh xương sống, không thể không hình dung đến hoàn cảnh của những người Việt Nam dám đứng lên chống cộng sản từ giai đoạn 1975-1990s:

— Họ hoạt động trong âm thầm, bị bắt trong cô đơn, không ai giúp đỡ, chết trong âm thầm! Họ có niềm tin là chế độ và xã hội sẽ thay đổi trước khi họ nhắm mắt lìa đời?

Chúng ta không thể không so sánh “đấu tranh” của thời 1975-1990s: truyền thông bảo vệ những con người đấu tranh thật sự.

George Orwell -- Brotherhood.
George Orwell — Brotherhood.

“Có thể là anh đã nghe đồn đãi về sự hiện diện của Kháng Chiến. Chắc chắn là anh đã tự định hình cho mình về nó. Có lẽ anh đã tưởng tượng đó là một tổ chức ngầm đông đảo những người bàn kế lập mưu, hội hợp bí mật trong những hầm rượu, viết tin nhắn trên các bức tường, nhận diện nhau bằng những mật mã hoặc bằng những cử chỉ đặc biệt của tay chân. Hoàn toàn không có những chuyện vớ vẩn đó. Thành viên của Kháng Chiến không có cách nào nhận diện nhau, và mỗi một thành viên chỉ duy nhất biết một vài thành viên ít ỏi khác mà thôi. Ngay cả bản thân Goldstein (*), nếu ông ta bị Cảnh Sát Tư Tưởng tóm, cũng không thể nào cho chúng biết danh sách của toàn bộ các thành viên, hoặc bất cứ một thông tin nào giúp chúng có được danh sách đó. Hoàn toàn không có danh sách đó. Không có cách nào để diệt Kháng Chiến vì nó không phải là một tổ chức theo theo nghĩa thông thường. Keo sơn của Kháng Chiến là lý tưởng mà lý tưởng thì bất diệt. Anh sẽ không có bất cứ thứ gì để duy trì con đường anh theo, ngoại trừ lý tưởng đó. Anh sẽ không nhận được tình đồng đội và sự khuyến khích. Và cuối cùng thì anh sẽ bị bắt, anh sẽ không nhận được sự giúp đỡ nào. Kháng Chiến không giúp đỡ thành viên của mình. Cùng lắm, nếu một người nào đó cần phải được làm cho im lặng tuyệt đối, có khi Kháng Chiến cũng có thể lén lút chuyển một lưỡi dao cạo vào ngục thất. Anh phải tập làm quen với một cuộc sống không thấy kết quả và không hy vọng. Anh sẽ hoạt động một thời gian, anh sẽ bị bắt, anh sẽ khai, và sau đó anh sẽ chết. Đó là những kết quả duy nhất mà anh được chứng kiến. Chúng ta không có một hy vọng nào về một sự thay đổi trong cuộc đời của chúng ta. Chúng ta là những viên gạch lót đường. Cuộc sống thật sự của chúng ta là trong tương lai. Và khi đó chúng ta chỉ là những nắm bụi và những mảnh xương tàn. Nhưng tương lai đó còn bao xa nữa, không ai biết. Có thể là một ngàn năm nữa. Hiện tại chúng ta không thể hành động gì ngoại trừ đánh động quần chúng từng chút từng chút một. Chúng ta chưa thể hành động cùng một lúc. Chúng ta chỉ có thể truyền bá kiến thức vào quần chúng từng người từng người một, từ thế hệ này sang thế hệ sau. Bất chấp sự kiểm soát của đám Cảnh Sát Tư Tưởng. Không còn cách nào khác.”


( * ) Goldstein: lãnh tụ tối cao của Brotherhood ( Kháng Chiến. )


 

Nguyên bảng tiếng Anh:

“You will have heard rumours of the existence of the Brotherhood. No doubt you have formed your own picture of it. You have imagined, probably, a huge underworld of conspirators, meeting secretly in cellars, scribbling messages on walls, recognising one another by code-words or by special movements of the hand. Nothing of the kind exists. The members of the Brotherhood have no way of recognising one another, and it is impossible for any one member to be aware of the identity of more than a very few others. Goldstein himself, if he fell into the hands of the Thought Police, could not give them a complete list of members, or any information that would lead them to a complete list. No such list exists. The Brotherhood cannot be wiped out because it is not an organisation in the ordinary sense. Nothing holds it together excepts an idea which is indestructible. You will never have anything to sustain you, except the idea. You will get no comradeship and no encouragement. When finally you are caught, you will get no help. We never help our members. At most, when it is absolutely necessary that someone should be silenced, we are occasionally able to smuggle a razor blade into a prisoner’s cell. You will have to get used to living without results and without hope. You will work for a while, you will be caught, you will confess, and then you will die. Those are the only results that you will ever see. There is no possibility that any perceptible change will happen within our own lifetime. We are the dead. Our only true life is in the future. We shall take part in it as handfuls of dust and splinters of bone. But how far away that future may be, there is no knowing. It might be a thousand years. At present nothing is possible except to extend the area of sanity little by little. We cannot act collectively. We can on spread our knowledge outwards from individual to individual, generation after generation. In the face of the Thought Police, there is no other way.”

14/10/2018.

 

 

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Twitter picture

You are commenting using your Twitter account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s

%d bloggers like this: