Đang mùa dịch bệnh, gần như toàn dân của xứ sở Đông Lào ngừng hoạt động. Ai có nhà thì đóng cửa ngồi trong nhà, ai không có nhà thì vẫn lang thang ngoài đường như kẻ tha phương cầu thực, sống dở chết dở.
Nhà nào có ti vi thì bà con mở ti vi cả ngày, nghe đại hội Đảng họp, các đồng chí đại biểu quốc hội đến phiên tranh luận của mình tuyệt nhiên không có ai quên cầm những tờ giấy đã được ghi chép cẩn thận những điều họ được phép phát biểu trên ti vi trước công chúng, dán mắt vào đó dõng dạc hứa hẹn những điều tốt đẹp sắp đến, khoe thành tích xây dựng tuyến đường sắt đắt nhất thế giới 12 năm đã xong từ lâu, giờ chỉ còn thiếu cái giấy chứng nhận an toàn thôi là sẽ cho toàn dân được đi tàu, những con đường 400-500 tỉ đồng mà 13 đời bộ trưởng làm chưa xong, nhiều vụ đại án kinh tế gây thất thoát hàng ngàn, hàng chục ngàn tỉ đồng, và xử hàng chục năm rồi không thu hồi được kết quả gì, mà cũng chưa biết kết quả cuối cùng sẽ ra sao. Toàn là việc lớn, đau đầu tới vậy, ai mà dám nói xứ Đông Lào quan lại người ta rảnh lắm thì quả là nói bậy bạ hết sức.
Đại hội nào cũng thành công rực rỡ, kết quả bầu cử nào cũng xấp xỉ trăm phần trăm, đảng viên nào cũng là nhân tài sáng lạng…
Sáng nay mở báo ra, thấy có tin Nhà nước cộng sản Đông Lào tốt bụng, trao tặng Cuba, người anh em cộng sản đang sắp chết đói 12,000 tấn gạo, thấy thiệt là hân hoan. Thiệt rõ ràng là chủ nghĩa xã hội ở đâu trên thế giới này cũng thịnh vượng, dân chúng hạnh phúc và nhân văn. Anh Cuba này có lẽ thức canh hòa bình thế giới lâu quá mà quên không đi làm ăn, ăn sạch lương thực của ảnh rồi, mà khổ cái thế giới hổng chịu hòa bình như ảnh muốn nên giờ ảnh phải đi ăn xin ông anh cũng đang là một trong những đại cái bang của thế giới. [ Ông Nguyễn Minh Triết hồi đi thăm Cuba năm 2009, có nói “Việt Nam, Cuba như là Trời Đất sinh ra. Một anh ở phía Đông. Một anh ở phía Tây. Chúng ta thay nhau canh giữ hoà bình cho thế giới. Cuba thức thì Việt Nam ngủ. Việt Nam gác thì Cuba ngủ” – https://www.youtube.com/watch?v=gGhS2HceriU ].
Bà con nào ngồi không mà không coi ti vi thì mở mạng Internet lên lướt Facebook, lên coi mấy kênh YouTubers làm cho khuây khỏa.
Khổ một cái là cái không gian mạng nó rộng hơn cái tòa nhà quốc hội ở Ba Đình nhiều quá nên Đảng chặn cửa không nổi, thành ra nó chứa tràn ngập những lời ca thán của các công dân khổ đau vì nhiều hoàn cảnh phải chòi mặt ra đường vào mùa dịch, các shippers than thở về chuyện bị chặn bắt như là dân miền Tây giăng lưới bắt cá linh vào mùa lũ vậy. Mà không phải chỉ có shippers, còn có dân thường, tài xế xe các loại, từ xe về của người dân tháo chạy về quê, tới xe chở sản phẩm hàng hóa phải dừng lại bên đường do không chứng minh được hàng hóa của mình là thiết yếu, tất cả mọi người đều phải xuống xe, ăn uống, sinh hoạt, ngủ nghỉ tại chỗ bên lề đường, trong vài ngày tới một tuần, để chờ các hướng dẫn tiếp theo của chính phủ.
Đám dân bình thường hiền lành, nhẫn nhịn, cả tin, nhưng giờ rơi vào những hoàn cảnh nghiệt ngã này, họ cũng không tin chính quyền nữa, dân liền tự đưa video lên mạng, tự kêu gào với nhau, càng làm thông tin nhiễu loạn, Đảng bực bội quá, bao nhiêu những sự thật xấu xa mà Đảng bỏ bao nhiêu công sức ra để bao biện, giấu giếm, lèo lái, tự nhiên cứ lòi ra như một cái áo cũ rách quá rồi không che dấu nổi những dấu hiệu ghẻ lở của cơ thể bệnh hoạn bên trong nữa. Điển hình là ngài “bạch thủ pháp sư”, chủ tịch tối cao của Đảng, không biết vì lí do gì mà lâu nay chỉ thỉnh thoảng ngài mới lú đầu ra ngoài, ngúc ngoắc cái đầu cho dân chúng thấy rồi lại rụt vô trong hang. Mới bữa qua, ngài ra tuyên bố kêu gọi dân chúng chung tay chung sức dập dịch với nhà nước và Đảng, mà dân chúng chỉ nghe thấy ngài lú đầu ra ngoài nhờ báo đài nói thôi, chớ cái mặt ngài hay cái đầu bạc của ngài thì cũng không thấy tăm hơi đâu, trong khi ti vi đưa tin là ngài đã xuất đầu lộ diện thì người ta chỉ thấy hình ảnh phát thanh viên đọc vài câu trấn an được cho là của ngài dành cho dân chúng thương yêu. Nhiều đồng chí giữ các vị trí tối cao trong Đảng Cộng Sản nhân mùa dịch bệnh cũng đang đi ẩn nấp tu luyện môn phái gì ở đâu đó nên không thấy xuất hiện, chỉ còn dân thường ngồi bàn luận chửi bới lẫn nhau, và chờ đợi.
Bối rối vì không thể giải quyết những vấn đề của đám dân đang đói khát, thất nghiệp, bức bí vì phải ở nhà ăn không ngồi rồi, Đảng liền tung tin sắp xử anh Nguyễn Đức Chung, cựu chủ tịch TP Hà Nội, về tội tham nhũng, lạm quyền, để ảnh khỏi buồn ở trỏng, Đảng hô lên bắt luôn anh cựu phó chủ tịch Hà Nội Nguyễn Mạnh Quyền cho anh Chung có bạn. Đảng thật là nhân đạo.
Trong Sài Gòn, Đảng rao sắp xử anh Tất Thành Cang vì tội ăn đất ở khu đất vàng mà không chia đồng đều, gây mất lòng tin cho các đồng chí khác trong Đảng. Đảng tiện tay quăng lưới bắt anh Nguyễn Văn Nam, nguyên bí thư tỉnh ủy Bình Dương vì tội quản lí yếu kém, gây thất thoát tài sản đất đai. Riêng Anh Nguyễn Văn Sáng, giám đốc sở khoa học công nghệ Đồng Nai thì Đảng đang rao kiếm ảnh vì ảnh đã kịp ôm mấy chục tỉ mà không chịu chia cho ai, qua bên Mỹ mất tiêu từ mấy tháng trước rồi. Cái lưới của đảng mới thiệt là xịn làm sao, dân thiếu một đồng tiền nước là đảng cho cúp nước của người ta liền, mà mấy đảng viên ôm vài chục tới vài trăm tỉ đi nước ngoài thì đảng hổng tóm được anh nào hết, đúng là lưới Thần.
Dân chúng Đông Lào thiệt là hỉ hả trước mấy cái tin bắt được các quan tham Việt cộng hút máu, ăn bám dân. Họ cười nói tới nỗi quên luôn cái tình cảnh của mình.
Tuy nhiên, cũng nhờ có những cư dân mạng mà dân Việt Nam đang ngồi trong nhà trong thời gian phong tỏa mới biết rằng:
Trong khi Đảng họp trong hội trường Ba Đình hoành tráng, máy lạnh chạy hết công suất tới mức các bà các cô phải mặc áo lạnh và khoác khăn choàng, hàng đoàn những con người khốn khổ vẫn miệt mài lẫm lũi đi bộ trên những quãng đường hàng trăm cây số về quê từ Sài Gòn, họ đội trên đầu của họ mọi tài sản họ có thể chắt bóp được trong thời gian tha phương cầu thực.
Họ mới biết rằng: Đã có những người chết trong nhà sau hàng chục tiếng đồng hồ người nhà tìm mọi cách để gọi cứu thương mà không có ai trợ giúp, trong đó có cả trường hợp con gái của ông Kiến Trúc Sư nổi tiếng Sài Gòn xưa Ngô Viết Thụ là bà Ngô Trân Châu.
Họ mới biết rằng: Đã có nhiều người lao động ở tuổi trưởng thành, lả đi vì đói tới gõ cửa những nhà dân ở các thành phố lớn để xin ăn [ Một trường hợp cụ thể được đăng trên Face của Facebookers Lien Huynh và Bảo Linh ].
Cũng nhờ cư dân mạng người ta mới thấy rằng:
Nhiều anh chị thái tử Đỏ ( đại đa số là dân Hà Nội ) đã khoe trên mạng được chích vaxin Pfizer và Moderna không cần thông qua đăng ký, nhờ vào những mối quan hệ Đỏ của họ. Thiệt là một cái xứ sở dân biết yêu thương và bảo vệ nhau.
Rồi sau đó, nhờ có cái cô nhà báo và Facebooker Hằng Nguyễn gì đó dân Hà Thành, hiện đang sống ở Sài Gòn nhưng lại lên mạng chửi rủa dân Sài Gòn đói khổ tới nỗi phải đi ăn xin của trẻ em, rồi cướp đồ của những người nghèo khổ hơn họ ở những tỉnh khác, mà người ta mới biết chuyện có một doanh nhân xứ Hà Tĩnh, bà Hoàng Thu Hiền, đang sống tại Sài Gòn, bà này đã được nhận đủ các loại danh hiệu doanh nhân hiền tài, hiền hậu nhất của xứ Đông Lào trong nhiều năm qua, trong đại dịch Covid lần này, bà ta có công kêu gọi dân xứ Hà Tĩnh quyên góp các loại rau củ quả để mang vô Sài Gòn hỗ trợ cho người dân trong vùng dịch, nhưng bà ta chỉ đồng ý trao các phần rau củ cho những người có giấy chứng minh là người thuộc quê của bà ta là Đức Thọ Hà Tĩnh. Những người khác huyện mà quê Hà Tĩnh cũng không được nhận, người ngoài tỉnh thì lại càng không có chỗ. Cuối cùng, rau củ quả dư, hư, thúi, bà ta mang đi đổ bỏ. Đạo đức của bà doanh nhân quê Bác Hồ thiệt là sáng ngời hết sức.
Trong khi dân tình lục đục trên mạng lẫn ngoài đời, bộ truyền thông thông tin mở đường cho một mỹ nhân việt kiều ở Trường Đua Đại Nam mở livestream ngày đêm chửi bọn phản động năm châu bốn bể. Như là người sắp chết níu được cái phao, vài triệu dân chúng xúm xít chung quanh mấy cái diễn đàn chửi lộn lẫn nhau, không ai còn nhớ coi mình chửi lộn người ta vì cái lí do gì, không ai còn nhớ tới cái hoàn cảnh khốn cùng của mình.
Thế mới thấy là Đảng ta tài tình tới cỡ nào nhen.
Đảng có mấy tuyệt chiêu học từ các anh Lớn cộng sản thôi, mà Đảng xài từ năm này qua năm khác, nó vẫn có hiệu quả như thường.
Bình thường, Đảng chăn nuôi dân như chủ nô chăn nông nô trong trang trại, kẻ nào mắn đẻ, nhắm làm con giống được, Đảng nuôi riêng, kẻ nào khỏe mạnh, có cơ bắp, tận dụng được, Đảng bỏ ra để chăn riêng, kẻ nào có dấu hiệu mập lên một chút nhờ có đủ thức ăn nước uống, Đảng kêu người đánh dấu nó, để có cơ hội Đảng cần xài thì sẽ dùng làm tốt thí, còn mấy nông nô khác thì cứ nuôi vừa phải, đến khi đủ ngày đủ tháng thì kêu người tới bóc lột bằng các loại thuế khóa. Kẻ nào quá hung dữ thì đảng tạm làm thinh, chờ thời cơ cho tới khi nó ốm đau bệnh tật thì mang nó ra xử trảm, làm cho nó tàn tật suốt đời.
Mỗi lần quốc gia có đại họa, họa Tàu xâm lăng, họa ô nhiễm môi trường, họa lỡ tay đánh chết dân đen tin vào đảng cho tới giây phút cuối cùng, họa bệnh dịch và các đại nạn khác, Đảng liền xua một lực lượng hùng hậu các dư luận viên ra, mang mấy con chốt đã đánh dấu ra thí để Đảng thực hành kế “Ve sầu thoát xác”, “mượn gió bẻ măng”.
Mấy cái chiêu của Đảng có gì mà hay dữ vậy?
Để làm cho dân chúng bớt tập trung soi mói vào những vết ghẻ lở vừa bị lộ ra trên cơ thể bệnh hoạn của mình, Đảng cho lực lượng của Đảng tung ra nhiều tin tức hỗn loạn, trái chiều, thực thực hư hư, không thể chứng minh là đúng hay sai, khích bác dân chúng lao vào tranh luận, cãi lộn với nhau, say sưa quên trời đất. Đảng ở ngoài kia rảnh tay tiếp tục chặn dân bắt phạt kiếm tiền.
Những anh chị Đỏ nào lỡ dại tự mình khoe hàng, để lộ ra những yếu điểm để người khác phải ghen tức, thâm thù, thì lúc này trở thành những con dê tế Đảng hữu hiệu, Đảng cho đám dư luận viên chuyện bé xé ra to, khuấy đảo vấn đề lên cho dân tình hả hê chửi bới, cãi cọ quên thời gian.
Để an ủi dân chúng, Đảng mang quan tham vốn nhiều như lá mùa mưa ra xử, làm bộ rất là nghiêm khắc, mà dân tuyệt nhiên không biết xử mấy ổng rồi có lấy lại đồng nào không, mấy ổng đền bù thiệt hại như thế nào?
Để làm dịu dân chúng, Đảng cử người mang mấy ký gạo và mấy trăm ngàn đến thăm viếng các cụ già ở nhà tranh vách lá, ngày đêm tụng niệm nhờ ơn Đảng tôi mới có ngày hôm nay. Các cụ được chụp hình, lên báo, mặt mày hãnh diện vì được người của chính quyền ghé thăm.
Để dân chúng tiếp tục tin vào sự ưu việt của Đảng, Đảng bày mưu bố trận, thả những con tốt lớn ra, cho nó xổ giò đi kiếm chuyện cãi cọ với bọn phản động yêu tự do ở vòng quanh thế giới, cho dân chúng bu đen bu đỏ vào các diễn đàn mà nghe. Dân Đông Lào nghe thấy các con tốt bự này người ta nói ở nước ngoài nghèo khổ vì thiên tai, vì chiến tranh, vì bệnh dịch, vì nổi loạn chống chính quyền độc tài mà bị đàn áp, người chết đầy đường đi lẫn đường hầm, mà dân mình thương họ tới rớt nước mắt, rồi dân yên tâm tự nhủ rằng ở Đông Lào vậy là sướng lắm rồi, kêu gì nữa, thôi im cái miệng lại, để mọi việc có Đảng lo nhen.
Rồi Đảng âm thầm rút vào hậu trường, ra giá cho nhau để mua quan bán chức, ai mua được cái ghế ấm mông rồi thì âm thầm cho con vô học trường quốc tế, thu gom tiền và nghĩ cách đi mua quốc tịch ở nước này nước kia, dân đen vẫn còn đang ngồi ngửa cổ chờ Đảng lo cho mình.
Sau những trận tranh cãi nảy lửa những chuyện trời ơi đất hỡi mà không đi tới đâu thì dân Đông Lào cũng có người tự hỏi rằng:
Họ bắt được nhiều ông tham quan tới vậy nhưng sao tham quan vẫn ùn ùn xuất hiện, bắt hoài từ năm này qua năm khác mà không hết?
Nhảy vô tranh luận dữ dội với các nguồn thông tin giật gân không đầu không đuôi trên mạng, nhưng rồi sau khi tranh luận xong thì tiền cứu trợ vẫn không thấy đâu, lương thực thực phẩm vẫn không thấy tới tay mình, không biết bao giờ mới có thể đi làm việc trở lại, mà chậm đóng tiền điện, tiền nước, người ta vẫn cúp điện, nước của nhà mình.
Nhảy vô chửi bọn thái tử, công nương đỏ nó được ưu tiên chích vaxin Mỹ không cần đăng ký, mà quên rằng cho tới giờ này, mình cũng chưa được thấy vaxin nó như thế nào [ Số liệu của WHO cho thấy Việt Nam đang là quốc gia có tỉ lệ người được chích thấp nhất Đông Nam Á, chỉ sau Myanmar ].

Mà sau khi cãi nhau chán chê, kiệt sức, thì người dân mới nhận ra rằng mình không còn hơi sức mà tranh đấu cho vấn đề của bản thân con người mình nữa.
Rồi Đảng sẽ dành nhiều lời lẽ có cánh và ra sức vuốt ve cả đám dân kiệt sức lẫn đám tốt thí Đảng chìa ra để chiến đấu thay cho Đảng.
Đảng thiệt tài tình hết sức, chơi cờ như vậy thì mấy ai mà chơi lại Đảng nữa.
Vậy nên dân Đông Lào ơi: Để dành sức mà lo cho mình trước đi.
Chỉ cần tập trung vào đòi hỏi chính quyền Đảng Cộng Sản Việt Nam kia những gì liên quan trực tiếp tới cuộc sống của mình thôi, đừng đi cãi thay cho họ những việc không đưa mình đến đâu. Họ có tặng gạo cho Cuba hay cho ai cũng kệ họ, các bạn chỉ cần hỏi họ, gạo của tôi đâu?
Không cần đi chửi bọn công nương thái tử đỏ được chích vaxin tốt, không cần đăng ký, mà tăng cường hỏi họ, vaxin của tôi đâu, bao giờ tôi được chích? Đăng ký như thế nào? Tôi được chích loại nào? Tàu cộng là không chơi nha.
Không cần tham gia vào trường đua Đại Nam hay bất cứ trường đua nào để chửi ai đó xa xôi ngoài lãnh thổ đất nước mình, chỉ cần chửi trực tiếp cái đứa nào nó móc tiền túi của mình mỗi ngày, nó để mình chết đói, mất tự do, phải hạ thấp nhân phẩm mỗi ngày.
Đừng chỉ quan tâm tới việc họ bắt được và xét xử bao nhiêu quan tham, chỉ cần hỏi, vậy rồi tiền tham nhũng thu được bao nhiêu, tiền đó để làm gì, đền bù thiệt hại cho chúng tôi thế nào đây? Không chỉ thiệt hại vật chất mà còn thiệt hại niềm tin nữa.
Còn với những người đã giải quyết tạm thời được những vấn đề của mình rồi mà vẫn còn hơi còn sức, thì xin hãy dùng thời gian, vật chất mình có để nâng cao trình độ của bản thân và dạy dỗ những thế hệ sau của mình những điều bổ ích hơn, hãy cho con cái của mình quyền tranh luận khi chúng không đồng ý bị áp đặt, hãy cho chúng quyền nói không trước những cái xấu xa bất nhân, hãy cho chúng học ngoại ngữ để chúng có thể đọc báo chí nước ngoài, tiếp cận với những thông tin chính xác, đa chiều, hãy cho chúng hiểu chúng là người tự do, được Hiến Chương Nhân Quyền của Liên Hiệp Quốc bảo vệ, hãy nói với chúng rằng chúng có quyền phát triển và hoạch định tương lai của chúng, chứ không phải Đảng nào có quyền định đoạt số phận của chúng cả. Hãy dạy chúng nhìn vào những gì người ta làm chứ không phải chỉ nghe những gì người ta nói trên ti vi và các phương tiện truyền thông. Hãy chỉ cho chúng đằng sau những lời nói suông, những cuộc tranh cãi vô bổ, là những cái hố rỗng sâu khôn cùng sẵn sàng chờ chúng rớt vào đó. Hãy dạy chúng làm người chơi cờ, chứ không làm những con tốt thí trên bàn cờ của những người khác.
Tôi hy vọng rằng bằng tất cả óc sáng suốt và tình thương yêu vô bờ bến của các bậc sinh thành, các bậc huynh đệ, bằng tất cả khả năng, sức lực, và sự sáng suốt của mình, quý vị có thể trao tặng lại cho những thế hệ tương lai của quý vị những vũ khí sắc bén, cũng như những đầu óc độc lập và những trái tim dũng cảm, để con em của quý vị biết tự giữ an toàn cho bản thân mình, và xây dựng thành công cuộc sống chúng mong đợi, chúng xứng đáng được tận hưởng.
Tác Giả: Từ Liên.