Avatar và Tà quyền cộng sản. Tác Giả: Từ Liên.

Ở Sài Gòn, các bếp ăn từ thiện phải rút vào hoạt động lén lút để cung cấp bữa ăn cho những người vô gia cư…

Có nhiều độc giả hẳn đã rất quen với bộ phim khoa học viễn tưởng Avatar [ Phần I ] của Mỹ ra mắt vào năm 2009 do James Cameron viết kịch bản và đạo diễn. Ngay khi ra mắt khán giả vào tháng 12/2009, bộ phim đã phá vỡ kỷ lục phòng vé suốt thời gian trình chiếu và trở thành phim có doanh thu cao nhất mọi thời đại tại Mỹ, Canada và trên toàn thế giới. Avatar đã được đề cử 9 giải Oscar, trong đó có giải Phim xuất sắc nhất.

Ở Việt Nam, khán giả được thưởng ngoạn tác phẩm điện ảnh này dưới tên gọi tiếng Việt là THẾ THÂN [ Avatar có nghĩa tiếng Anh là hình đại diện, thường được chúng ta sử dụng trên các ứng dụng mạng xã hội, trong các trò chơi điện tử. Trong tiếng Hindu, Avatar có nghĩa là một biểu hiện cụ thể về hóa thân của một vị thần hoặc linh hồn được giải phóng ở dạng cơ thể con người trên trái đất ].

Trong bối cảnh của bộ phim, AVATAR là các cơ thể người lai nhân tạo giữa người Na’vi, một dân tộc cao khoảng 3 m ( 10 feet ), có da màu xanh, có hình dáng và trí óc giống con người, với con người. Các avatar này hoạt động được như một cơ thể sống thực thụ, như những người bình thường, thông qua liên kết thần kinh bởi những người có kiểu gen phù hợp giữa người trái đất với cơ thể của người người Na’vi, trên hành tinh Pandora.

Dù rất sinh động, nhanh nhẹn và xuất sắc khi được kết nối với mạng lưới thần kinh của con người, nhưng khi những kết nối thần kinh này bị ngắt đi, thì AVATAR sẽ ngay lập tức sụp đổ, chỉ còn là một cơ thể bất động hoàn toàn không còn sự sống, một cái xác không hồn, không thể làm được bất cứ chuyện gì trong cái thế giới mà nó đang sống nữa.

Trong không gian mạng, AVATAR tượng trưng cho hình ảnh của chính mình, mà chúng ta cố ý hoặc không, trưng bày ra trước con mắt của những người khác đang hoạt động trong cùng một không gian với chúng ta. Trong hiện thân là một avatar, chúng ta hành động như thế nào, chúng ta nói gì, xư cử và đưa ra những quyết định như thế nào hoàn toàn là do con người thật sự, có lí trí của chúng ta ở ngoài cuộc sống thực điều khiển, chứ không phải là cái hình ảnh tượng trưng của chúng ta trên các thiết bị điện tử kia có thể tự mình làm ra.

Vì vậy, những người tiếp xúc với nhau qua môi trường trên mạng, có thể họ sẽ chẳng biết gì về cái con người thật núp đằng sau những cái AVATARs huyền ảo được trưng bày trên tường nhà một người nào đó. Bản thân cái người có giao tiếp thần kinh với những Avatars đó thì vẫn sống ở ngoài đời thực, vẫn là một con người với một bộ gene riêng biệt, cái đầu độc lập, nhưng cái AVATAR thì kỳ ảo khôn lường, nay có thể trong hình dạng một người phụ nữ xinh đẹp, tốt bụng, mai trong hình dạng một người đàn ông thông thái, mốt trong hình dạng một con quái thú hiểm ác, mốt nữa trong hình dạng một con vật bị trọng thương thảm hại … Chúng cũng có thể mang hàng trăm hàng ngàn cái tên gọi khác nhau. Chẳng ai biết thực hư đằng sau cái Avartar đó là ai, đang thực sự làm gì, thực sự muốn gì, ngoài chính bản thân chủ nhân có kết nối thần kinh với những avatars đó.

Ở môi trường trên mạng, nếu có chuyện gì đó, người ta thường lôi cái avatar ra chửi rủa, bình luận, mà ít khi quan tâm rằng, cái AVATAR đó chỉ là một cái AVATAR có xác mà không có hồn, có hình dạng mà không có lí trí, chỉ có rất ít cơ hội để chúng ta có thể tóm được cái kẻ thực sự đứng phía sau con AVATAR đó mà điều khiển nó.

Trong cuộc đời thực, mỗi một quốc gia, chính phủ đều xuất hiện dưới dạng một vài Avatars nào đó.

Ở thời hiện tại, khi Internet đã mở ra những đại lộ giao tiếp thênh thang trên không gian mạng, các quốc gia người ta có các cổng thông tin chính phủ, ban ngành, họ đặt các huy hiệu, biểu tượng của họ. Người dân thường có thể giao tiếp với chính quyền thông qua những cổng thông tin này, với các Avatars đại diện.

Ở các xứ dân chủ, các chính phủ thường sử dụng một lúc nhiều cổng thông tin mạng, từ cổng thông tin được tạo ra riêng cho họ, tới Twitter, Facebook, và những mạng xã hội ít phổ biến hơn. Tuy nhiên, ở những xứ này, không phải chỉ là những avatars hay người đại diện của chính phủ phải xuất hiện và làm việc trực tiếp với các công dân trên những cổng thông tin này, mà kể cả cá nhân những thành viên lãnh đạo chính phủ cũng thường tự mình ra mặt xuất hiện trên cả những cổng thông tin chung của chính quyền và cổng thông tin riêng của họ. Họ tận dụng mọi phương tiện hiện đại nhất có thể để người dân được tiếp xúc, được tham dự, và được giám sát các hoạt động của chính quyền, của những người đứng sau những cái avatars nhân danh họ đang xuất hiện trước mặt dân chúng mỗi ngày. Họ phải ráng làm sao cho những gì họ tạo ra, họ xử lý, cũng phải đẹp đẽ, sáng láng như những cái Avatars đại diện cho họ vậy.

Ở các xứ dân chủ, khi một cuộc khủng hoảng xảy ra, khi quy mô còn nhỏ, hoặc chỉ là mầm mống của một cuộc khủng hoảng sắp xuất hiện, gần ngay lập tức các avatars liền đồng loạt hóa thành người thật, mang theo một đống những thành viên làm việc phía sau cái avatar của chính phủ, đi tới hiện trường, xem xét, nghiên cứu, họp bàn, đưa ra các giải pháp cụ thể, giải pháp ngắn hạn và giải pháp lâu dài, quyết định nguồn lực, phân bộ tài chính, đề xuất thời gian để giải quyết khủng hoảng.

Người dân có thể nhìn thấy sự kết nối và tương thích giữa những Avatars ở trên tường nhà chính phủ với những con người có hệ thần kinh, có lí trí, có trách nhiệm, có tình cảm, có dũng khí, có trí tuệ của những người làm lãnh đạo. Vị lãnh đạo nào đó cứ ráng mà bám lám vào mấy cái avatars ảo của mình mà không làm được gì trên thực tế, dân tình rầm rầm nổi lên réo tên cúng cơm của vị đó ra, yêu cầu từ chức, yêu cầu xin lỗi, yêu cầu bồi thường, yêu cầu cả chính phủ phải chấn chỉnh hoạt động của mình. Ăn lương thì ăn lương thiệt, từ đồng tiền thuế mồ hôi xương máu của cả xã hội, mà lại chỉ muốn hoạt động như những con Avatars là sao? Xuống đi cho tụi tui nhờ, không có các ông, các bà, thì còn có khối người khác có năng lực và đức độ ở ngoài kia sẵn sàng làm thay việc của các ông. Vậy mà nhiều khi họ làm cho hàng loạt những Avatars đầy quyền lực ỉu xìu, rũ rượi, họ ép những con người thực ở phía sau những cái avatars đó dù muốn hay không cũng phải lú đầu ra mà tạ lỗi với thiên hạ, với những người đang đóng thuế để nuôi mình, đang giận giữ đòi quyền lợi chính đáng của họ.

Ở các xứ độc tài toàn trị thì tình hình ngược lại.

Các Avatars của Đảng, chính phủ, bộ máy cai trị luôn được sơn phết thật kỹ lưỡng, bảnh bao, mỹ miều, bằng cả hình ảnh lẫn ngôn từ, mang cả ý nghĩa tự mãn quyền lực bản thân lẫn nghĩa hăm he đe dọa dân chúng, nào là búa với liềm, nào là sao vàng quyết chiến quyết thắng, nào là màu đỏ hứa hẹn máu còn tiếp tục phải đổ nữa trên những cái xứ xở khốn khổ này.

Người ta đã thấy hoàng đế Tập ngồi sau nền cờ đỏ nhiều sao vàng mỉm cười mãn nguyện quan sát hàng triệu người dân thuộc các tộc người thiểu số trên lãnh thổ Trung Cộng bị bắt vào các trại cải tạo, bị ép phải kết hôn với những người chủng Hán, bị bắt học chữ Hán thay cho ngôn ngữ của họ. Đằng sau những avatars với những khẩu hiệu hứa hẹn tự do, bình đẳng, bác ái, tương thân tương trợ, thịnh vượng, thế giới đại đồng… là những dự án thủy điện khổng lồ chặn thượng nguồn của những con sông vốn là cội nguồn sống của hàng trăm triệu những con người của các quốc gia láng giềng, là những mưu thâm kế hiểm để ăn cướp đất đai, biển cả, của các quốc gia láng giềng, là những kế hoạch tàn ác triệt hạ văn hóa, tôn giáo, quyền tự do của biết bao nhiêu những con người trong chính xứ sở của họ, những người đã và đang đóng thuế để nuôi họ, và cả những quốc gia láng giềng, những quốc gia mà những sợi dây vô tình của số phận đã kết nối họ với những tên đồ tể độc tài đứng sau những Avatars ngọt ngào, những người mà hàng ngày phải tiêu thụ bao nhiêu những sản phẩm độc hại từ lương thực tới hàng tiêu dùng, do những tên mafia bắt tay nhau cùng núp trong bóng tối của các avatars độc quyền quyết định.

Tháng 3 năm 2003, khi người Mỹ đổ quân vào Iraq, miền đất khốn khổ bị chiến tranh tàn phá trong nhiều năm, người ta mới choáng ngợp trước khối tài sản khổng lồ của cố lãnh đạo độc tài Saddam Hussein, vàng, đô la, và các loại đá quý còn nhiều hơn cả kho báu mà Alibaba phát hiện ra trong thần thoại Ba Tư, trong khi nhiều dân thường và trẻ em Iraq đói khát, chết như những con thú vật ở ngoài đường, chờ đợi những lời hứa hẹn về hòa bình và thịnh vượng của chính phủ được thông báo bởi những con Avatars xinh đẹp.

Ở Nam Mỹ, ở Cuba, Venezuela, và một số nhà nước độc tài khác, đằng sau những Avatars lộng lẫy với các khẩu hiệu yêu thương dân chúng, người ta thường xuyên chứng kiến cảnh những lãnh tụ ngồi trước những bàn ăn thịnh soạn, đầy sơn hào hải vị, có lính gác bốn bên, vừa ăn vừa chửi bới những dân chúng đang phải bới rác trong các thùng rác ngoài đường về tội yêu tự do, tội dám phản đối chính phủ, tội dám đấu tranh cho quyền được làm những con người có nhân phẩm.

Ở Belarus, ngày 23/8/2020, sau nhiều cuộc biểu tình dữ dội của toàn dân phản đối chế độ độc tài, thì cuối cùng người ta cũng thấy Tổng Thống Alexander Lukashenko bước ra từ Avatar của chính phủ, sau 26 năm ông núp sau hình ảnh nhà nước Avatar Belarus huyền thoại, nhưng không ta không mang theo giải pháp cho những lời hứa hẹn tốt đẹp mà ông ta tuyên thệ từ 26 năm về trước, thay vào đó, ông ta mang theo một khẩu súng trường và mặc áo chống đạn nhắm vào dân chúng và đe dọa khi máy bay trực thăng của ông bay trên đầu những đoàn người biểu tình ở thủ đô Minsk.

Ở xứ Đông Lào, cả chính phủ và người dân trong toàn cõi đang chứng kiến một cuộc di tản khổng lồ chưa từng có trong lịch sử kể từ ngay hai miền Bắc – Nam bị xáp nhập thành một, một cuộc di tản mà trong mắt nhiều con người có lương tâm, có nhân tâm, nó đã trở thành một cuộc khủng hoảng nhân đạo…

Trong suốt hàng tháng trời, và đặc biệt là trong tuần gần đây nhất, người ta chứng kiến cảnh tháo chạy khỏi Sài Gòn của hàng trăm ngàn, hàng triệu con người, từng đoàn, từng đoàn, bằng đủ mọi loại phương tiện, từ đi bộ tới xe máy, tới đi tàu, và đi bộ, đi chuyển từ hướng Sài Gòn về phía Tây Nguyên, để vượt đèo núi tiến ra phía Bắc. Mỗi đoàn di chuyển từ vài chục, vài trăm, đến vài ngàn con người, di chuyển vội vã trên những phương tiện thô sơ, vượt qua đồi núi hiểm trở, vượt qua những cơn mưa rào xối xả và cái nóng cắt da cắt thịt của mùa hạ nhiệt đới. Trong đoàn người, có những thanh niên trẻ khỏe, có những người già, có những bà mẹ đang mang thai, có những em bé trong độ tuổi đi học, và có cả những em bé mới sinh ra vài ngày tuổi… Có những người khỏe mạnh, và có những người bị bệnh, những con người khốn khổ khốn cùng không còn một chỗ nào mà bấu víu, chỉ còn một con đường là hồi hương, với niềm an ủi to lớn là, dù có như thế nào đi chăng nữa, nếu có phải chết ở quê hương, thì vẫn không phải chịu thân phận là một con ma lang thang, chết nơi xứ người…

Bọn họ, ngày lao đi trên đường như người đi giữa sa mạc tìm nước, tối tìm chỗ ngủ ven đường, từng đoàn, trẻ em, người lớn, người già, nằm san sát nhau trên một mảnh đất bằng phẳng họ nghỉ chân, lặng lẽ, cam chịu, tuyệt vọng. Nếu có nhà báo chiến trường nào mà đi ngang qua chỗ họ tạm nghỉ đêm, hẳn ông ấy / cô ấy phải nghĩ ngay rằng đây là một cuộc chiến tranh thảm khốc, và nó đã dẫn tới một cuộc khủng hoảng nhân đạo, cần được giải quyết trên quy mô nhà nước, chính quyền, thậm chí là kêu gọi quốc tế trợ giúp.

Nếu ai đó ngày xưa từng đọc “Chùm Nho Uất Hận” [ tiếng Anh: The Grapes of Wrath của văn hào John Steinbeck ], thì chắc cũng nghĩ rằng các nhân vật cũng chỉ thấy uất hận tới như vậy nếu họ được nhìn thấy những cảnh đời bằng xương bằng thịt của xứ sở Việt cộng vào thế kỷ thứ XXI, cách họ hàng mấy thế kỷ.

Tất cả những cảnh này đã xuất hiện hàng tháng nay, trên các phương tiện truyền thông mạng, của các cư dân đã kiệt quệ niềm tin vào chính quyền, nhưng tất cả báo chí nhà nước, những kẻ ăn cơm dân, phục vụ Đảng đều hèn hạ câm miệng nín thinh. Có đám phóng viên không biết chích loại vaxin gì mà có dấu hiệu loạn não, lên ti vi so sánh não trạng của dân với não động vật [ tất cả những tin này đã bị chặn trên các thông tin mạng từ sáng nay ]. Cái xứ này thiệt là tự do nhất thế giới rồi, nơi mà những – con-người – được trả tiền từ thuế dân đóng, có thể ngang nhiên lên ti vi ví dân là ký sinh trùng ăn bám, rồi ví người đóng thuế nuôi mình có não động vật. Thiệt cũng không hiểu những con-người đó tiến hóa từ cái loài gì mà ra nữa.

Trong khi từng đoàn người khốn cùng ngoài kia vẫn tiến thẳng trên đại lộ về nô lệ, không biết tương lai mình ngày mai ra sao, không biết bao giờ thì người ta mới tuyên bố dịch đã được trấn áp, không biết bao giờ có công việc làm trở lại, dù chỉ là làm nô lệ, thậm chí không biết mình có còn sống để đặt chân lên quê cha đất tổ của mình không nữa, thì một mạng lưới chính quyền từ trung ương tới địa phương ở ngoài kia vẫn sống như những con Avatars đã bị ngắt kết nối với hệ thần kinh trung ương của chúng, giờ chỉ còn là những hình nhân bất động, không có lí trí, không có xúc cảm, không thể cử động, không thể lên tiếng, không thể làm bất cứ điều gì dù là nhỏ nhất để giúp sức cho đám dân kiệt quệ cả vật chất, sức lực lẫn tinh thần ở ngoài kia.

Thì những cuộc họp cho có họp vẫn diễn ra đều đều ở các văn phòng chính phủ, các văn phòng chính quyền ở thành phố và các địa phương. Chỉ hai tháng trước, khi dịch bệnh bắt đầu có dấu hiệu bùng mạnh trên cả nước, ở Thanh Hóa, một trong những xứ sở nghèo khổ nhất cả nước, nơi vẫn phải xin tiền trợ cấp từ ngân sách Trung Ương, người ta vẫn họp bàn để sau dịch xây cụm tượng đài Khu lưu niệm đồng bào, cán bộ, chiến sĩ và học sinh miền Nam tập kết trị giá tạm thời là 225 tỷ, ở Hòa Bình, nơi không có ngân sách Trung Ương nuôi thì sẽ không sống nổi vài ngày, người ta vẫn họp để xử lý cụm khẩu hiệu 11 chữ “Đời đời nhớ ơn Chủ tịch Hồ Chí Minh vĩ đại” giá 11 tỷ đồng như thế nào, ở Sài Gòn người ta vẫn bàn về việc phải tăng vốn từ 1,500 tỉ lên 2,000 tỉ để xây Nhà hát Giao hưởng, Nhạc và Vũ kịch ở Thủ Thiêm, ở các Bộ, các Sở Y Tế, Công Thương. Sau khi dịch đã thực sự bùng mạnh trên quy mô cả nước, người ta vẫn họp bàn nhau xem nên nhập máy móc gì về trong dịch bệnh này, có thể tranh thủ nâng giá lên mấy chục lần để kiếm lời, có thể tung ra ngoài thị trường bao nhiêu loại thuốc và hàng hóa giả mạo để đưa dân chúng vào bẫy trong mùa dịch, có thể ép đến dị dạng hoặc giết bỏ kinh tế tiểu thương và người dân như thế nào bằng những mệnh lệnh hành chính của họ. Sau các cuộc họp, các tỉnh vẫn tìm cách đùn đẩy nhau trong việc nhận người dân của mình về nhà, có tỉnh kêu không nhận nữa, nếu dân mà có về thì phải quay đầu lại nơi xuất phát. Những người dân đang di chuyển mắc kẹt giữa hai tỉnh, sống dở chết dở, không biết đi đâu về đâu. Là đang ở trên quê hương của chính mình mà họ bị hắt hủi như những kẻ ngoại tộc, lang thang, sống bất hợp pháp.

Vì ai mà những người dân vô sản toàn diện theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, tứ cố vô thân, phải đánh đổi tính mạng, băng rừng vượt núi hàng ngàn km để về lại quê cha đất tổ của họ trong giờ phút khó khăn này? Có ai muốn như vậy không? Có thể làm gì để giúp đỡ những người này để họ có thể ở lại nơi mà họ đang ở, hay làm gì để giúp họ về lại nơi mà họ đường cùng mới phải quay về ? Là những câu hỏi mà chính quyền đã không đặt ra, mà cũng không buồn trả lời. Kêu gọi xây dựng nhà nước cộng sản, kêu gọi tầng lớp vô sản là tầng lớp lãnh đạo vinh quang, mà để họ lâm vào tình cảnh “ốc còn không mang nổi mình ốc” như thế này, thì họ lãnh đạo ai?

Trong khi đó, những Avatars bè lũ này dựng ra như là những THẾ THÂN của chúng trước các cổng thông tin giao tiếp với dân chúng vẫn đứng yên, dịu dàng lừa gạt dân chúng bằng những lời hứa hẹn: Không để người dân nào bị đói, Không để người dân nào bị bỏ lại phía sau, Không để người dân nào thiếu sự trợ giúp cần thiết. Những khẩu hiệu đã tẩm đầy thuốc mê lẫn thuốc độc, để cố gắng che chắn cho những cái bắt tay ngầm và những âm mưu tàn độc với dân tộc mình đang được tiến hành ở phía sau các hình nhân.

Kết quả là …

Toàn dân được nhìn thấy những cuộc di tản khổng lồ, những cảnh đời nô lệ, những thảm kịch bi thương đang diễn ra đọc theo suốt chiều dài đất nước hình chữ S, chỉ có những AVATARS đảng độc tài là không thấy.

Toàn dân lo sợ cho những ngày tháng sắp tới, kinh tế kiệt quệ, bệnh dịch hoành hành, thất nghiệp kéo dài, loạn lạc kéo theo tệ nạn xã hội sẽ sinh sôi nảy nở khắp nơi, chỉ có những AVATARS chính quyền cộng sản là vẫn cười tươi rói, mị dân bằng những lời an ủi sáo rỗng

Toàn dân đang chờ đợi những lời hứa hẹn được đưa ra về gói 62 ngàn tỉ, 26 ngàn tỉ, lương thục, thực phẩm thiết yếu, các gói vaxin từ chương trình COVAX, thì những AVATARS Đảng, Chính Quyền, Nhà nước cộng sản vẫn bất động một cách lạnh lùng, vô năng, vô cảm…

Người ta lại thấy cảnh người dân xúm xít giúp nhau.

Ở Sài Gòn, các bếp ăn từ thiện phải rút vào hoạt động lén lút để cung cấp bữa ăn cho những người vô gia cư…

Ở Gia Lai, có người mang xăng ra đường tiếp tế cho người dân đi xe máy về quê…

Ở Đà Nẵng, người ta vác loa kêu gọi mọi người kiếm cho được những cặp vợ chồng chở trẻ sơ sinh, trẻ nhỏ về trên xe máy, để người ta thuê xe đưa họ về nhà…

Ở Hà Tĩnh, có người đứng phát tiền, đồ ăn, cho các đồng hương làm nô lệ của chế độ cộng sản phải bỏ chạy về quê.

Người Sài Gòn ở lại, đường rộng thênh thang, các nhà máy im lìm như một thành phố chết, đâu đâu cũng gặp những khuân mặt người dân bất lực, buồn mênh mang.

Dân Sài Gòn hầu hết không phải tháo chạy đi đâu, đa phần họ vẫn ổn, nhưng sự bất lực vì không thể trao tặng thêm những cơ hội cho những con người khốn khổ khác để cùng sinh tồn, phủ bóng lên nhiều người dân, nhiều cơ sở sản xuất. Sự kiêu kỳ của Sài Gòn lại một lần nữa bị thách thức, không phải tại bản thân người Sài Gòn, mà bởi vì những bàn tay đen tàn nhẫn nào đó núp sau những AVATARS to lớn kia để cai trị Sài Gòn bằng những mệnh lệnh hành chính vô cảm, tàn nhẫn. Bọn chúng muốn người dân thường cũng phải trở nên tàn nhẫn, vô nhân đạo, và vô năng như chúng chăng?

Trong số những con người đang tháo chạy khỏi Sài Gòn một cách tuyệt vọng ngoài kia, hẳn có rất nhiều người, tuyệt đại đa số họ, là dân cư của những nơi mà ở đó, bà con đã hồ hởi ủng hộ chính quyền cộng sản, chắp tay cho họ vùng lên tiến vào chiếm Sài Gòn? Là những con người mà thế hệ ông bà, cha mẹ của họ đã từng rớt nước mắt, gào lên trong sung sướng, vui mừng vào năm 1975 rằng, Giải phóng Miền Nam, Thống nhất đất nước, Nhờ ơn Đảng cộng sản Việt Nam quang vinh muôn năm … Từ nay chúng ta sẽ hạnh phúc, thịnh vượng đời đời, chế độ ngụy quân ngụy quyền bóc lột con người ở Sài Gòn đã chấm dứt, đã thất bại, đã sụp đổ…

Chắc trong số đó, chẳng mấy ai ngờ rằng, Họ đang đổ máu cho những hình nhân AVATARS cộng sản vì những động cơ của riêng chúng.

Đảng cộng sản tài giỏi, sáng suốt lắm, trấn áp được cả trăm triệu dân trên cái xứ sở thiên đường này, vậy mà giờ chỉ có con virus nhỏ bé thì trấn áp không xong là sao?

Đảng thu bao nhiêu tiền thuế của dân trong những năm qua để nuôi Đảng, nuôi bộ máy của Đảng, rồi giờ dân khó khăn, Đảng biểu dân tự lo là sao? Nếu không nhờ có những đoàn người mệt mỏi lê bước trên đại lộ Nô Lệ Hồ Chí Mình ngoài kia, Đảng lấy gì mà sống vậy? Đảng hút máu ai mà các quan chức của Đảng có dăm bảy cái biệt thự triệu đô, có tiền gởi ngân hàng Thụy Sĩ, có triệu đô đi mua quốc tịch xứ này xứ kia, có xe hơi xịn, con cái đi du học ở xứ tư bản giãy chết.

Lãnh đạo tập thể, trách nhiệm tập thể, AVATARS là của tập thể, chẳng có cá nhân nào xuất hiện ở đây để nghe thấy dân kêu gào tuyệt vọng, để nhìn thấy người dân vật vã trong khổ đau.

Vậy nên, người dân của quốc gia cộng sản độc tài ơi, nhất là dân của mấy cái xứ đời đời biết ơn Bác, biết ơn Đảng đó, nhân dịp này thì ráng mà mở mắt ra mà nhìn cho kỹ đi nhen.

Toàn bộ bộ máy thống trị và các quan chức của những xứ này chỉ xuất hiện như là những AVATARS trên màn hình của các phương tiện truyền thông thôi.

Chúng, các AVATARS đó, không có hình dạng thật, không có lí trí, không có tâm hồn, không có lương tâm, không có trách nhiệm, không có trí thông minh, không có sức mạnh thật sự.

Chúng không thể nhìn thấy sự đau khổ của dân chúng, không thể lắng nghe tiếng khóc lầm than của họ, chúng không thể cảm nhận được họ như những con người bằng xương bằng thịt, cần được cho ăn, cho uống, cần được hít thở không khí sạch sẽ và cần được sống như những con người tự do, như trong tuyên ngôn độc lập mà chúng đã ăn cắp của người khác rồi mang ra lừa bịp họ. Chúng ăn cắp tuyên ngôn độc lập của người khác, chúng đọc lại như một con vẹt lời của người khác, vì thế chúng không thể hiểu được ý nghĩa tuyệt đẹp của những điều này.

Và hơn hết, cuộc đời của mỗi người dân là cuộc đời thực, chúng ta là những con người có não bộ của loài người, có các dây thần kinh cảm nhận, giúp chúng ta suy tư về bản thân mình và thế giới chung quanh…

Chúng ta có đầy đủ năng lực hiểu biết, có bàn tay yêu lao động, có trái tim yêu gia đình và đồng loại,

Vậy vì lý do gì mà chúng ta lại muốn bị cai trị bởi một đám AVATARS vô hồn, vô năng và tàn nhẫn như là những avatars độc tài cộng sản vậy?

Phải chăng đã đến lúc quý vị nên đặt ra câu hỏi cho chính quý vị và con cháu quí vị. Cuộc đời của quí vị có thể đã quá muộn để có thể làm lại nhiều thứ, nhưng quý vị vẫn còn nhiều cơ hội để hướng dẫn cho những thế hệ tương lai của quý vị, để chúng có thể tự đi khám phá câu trả lời theo những cách khác nhau, và quý vị có thể khích lệ chúng, để chúng có đủ can đảm vạch trần những Avatars giả mạo, và kiến tạo những Avatars mà chính chúng sẽ là người quyết định rằng phía sau đó là những bộ óc có đủ năng lực đại diện cho những gì chúng mong đợi trong tương lai chăng?

Tác Giả: Từ Liên.

One thought on “Avatar và Tà quyền cộng sản. Tác Giả: Từ Liên.”

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Twitter picture

You are commenting using your Twitter account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s

%d bloggers like this: