Nhân tháng cô hồn, Đảng sai Bộ Văn hóa, Thể thao và Du lịch tổ chức “Cuộc vận động sáng tác văn học, nghệ thuật chung tay đẩy lùi dịch bệnh Covid-19”. Đảng ưu tiên cho những tác phẩm hài kịch, vì theo đảng, lúc này, dân cần được cười nhiều thì may ra mới quên đói, quên khổ được. Lỡ ai cười được tới tắt thở thì đảng càng vẻ vang, ghi ngay vào trong sổ là người ta chết trong sung sướng, hạnh phúc ở xứ hạnh phúc thiên đàng.
Ai nói cộng sản là thiếu đầu óc hài hước, mặt quan chức lúc nào cũng đăm chiêu như mấy cái tượng đài chiến sĩ, thiệt là chưa biết nhìn xa trông rộng.
Hẳn là ngài Bạch thủ pháp sư, thông qua các AK47, cũng nhận ra cảnh dân chúng trên toàn cõi đã thấm mệt, nhiều người đói khổ có nguy cơ sắp hóa thành cô hồn hết rồi, giờ Đảng phải bày ra trò mới cho dân coi, cho dân nghe, cho đỡ buồn. Dân nghe các ông to bà lớn hứa hẹn đủ thứ trên ti vi mà số người hóa cô hồn vẫn tăng lên vùn vụt, người khá hơn một chút thì tiền tiết kiệm đã xài gần hết rồi mà vẫn chưa biết ngày nào mới có thể đi làm trở lại. Người chết vẫn phải xếp hàng dài ngoài Bình Hưng Hòa để chờ đến lượt được vô lò thiêu.
Đảng vừa mới phát động cuộc thi xong, lập tức cô hồn khắp mọi tòa báo ùn ùn hưởng ứng, bài nộp về các tòa soạn nhiều đến nỗi các biên tập viên đọc không nổi, vậy mới thấy cái dân tộc này họ đoàn kết và yêu đảng tới cỡ nào. Mà nghe giang hồ đồn, chỉ ngồi đọc kịch bản và cười thôi cũng đã chết mấy biên tập viên mỗi ngày rồi.
Đảng lựa ra vài bài nhắm chừng làm dân cười nhiều nhất đăng lên thăm dò ý kiến, kiểu này thì dân Đông Lào không chết vì cười nhiều, cũng chết vì nổ não. Có bao nhiêu thuốc nổ ở trong mấy cái kho của bên quân sự, Đảng mang ra cho cô hồn xài hết trong tháng này, hy vọng nó phát nổ sẽ thổi bay cái con virus Vũ Hán ngược lại qua xứ Tàu.
Đảng chia kịch ra làm nhiều thể loại cho hợp với “khẩu vị” khác nhau của thành phần cư dân trong nước.
Trước tiên là kịch bản dành cho các cháu thiếu nhi. Các cháu còn nhỏ, tâm hồn trong sáng, yêu thương động vật nên Đảng cho đăng kịch bản Đảng giải phóng 17 con hổ được nuôi nhốt trong khu dân cư ở quê Bác Hồ. Mỗi con hổ này đã nặng từ 200 kg trở lên. Các cháu thiếu nhi là cháu ngoan Bác Hồ, nghe xong, hết khóc về xúc động trước tình yêu động vật của Đảng, lại cười nắc nẻ y như lúc cùng bạn bè đi giựt cô hồn [ Cái này ai ở miền Nam thì hiểu nè ], vì nhờ ơn Đảng mà 17 con hổ được đưa từ chuồng nhà dân qua chuồng nhà Đảng.
Các cháu đoàn viên thanh niên, có hiểu biết hơn một chút, đọc kịch bản xong, thì thấy lo lắng cho sức khỏe của đảng, 17 con hổ được nuôi nhốt, thế nào cũng có lúc nó gầm gừ, nó tỏa ra cái mùi rừng rú hoang dã, thức ăn, chất thải nó ăn vô rồi thải ra một ngày nhiều gấp bao nhiêu lần số người trong gia đình, thế mà chính quyền địa phương xứ Đông Lào, vốn nổi tiếng “tai vách mạch rừng”, mà tuyệt không một ai nghe thấy gì, ngửi thấy gì, nhìn thấy gì, sức khỏe của đảng viên quê Bác thật là có vấn đề, chắc ngày đêm họ nằm trên đống giấy polymer màu xanh có hình Bác nên đầu óc họ mụ mị hết rồi.
Tuy nhiên, các cháu lớn này cũng phấn khởi, kết cục thì cái đám đối xử với động vật hoang dã tàn nhẫn cũng sa lưới, làm sao qua mắt được đảng tài tình, các cháu nói với nhau, đảng biết mấy gia đình đó buôn hổ từ khi hổ là hổ con kìa, chẳng qua, đảng làm bộ không biết thôi [ Chỗ này li kỳ như phim điệp viên 007 vậy ], rồi chờ tới lúc hổ đủ cân nặng để nấu cao, đảng úp sọt một phát, thế là có ngay ít nhất 8 em hổ đang khỏe mạnh lăn đùng ra chết, các chiến sĩ tham gia giải cứu hổ được nhà nước hết lời khen lợi, và được nhận tiền thưởng, lên ti vi, báo đài cho dân chúng biết cái tình yêu thiên nhiên hoang dã của đảng.
Mà nói gì thì nói, đang lúc có dịch bệnh covid như thế này, cụ Tổng lại ốm yếu, cao hổ cốt là cần cho các lãnh tụ lắm. Binh nhì Đô chết, họ bắt phải mang đi chôn liền, không kịp cả khám nghiệm tử thi, vì hình như binh nhì Đô không nấu cao được, còn hổ chết thì được Đảng bỏ vào tủ lạnh, chờ tới ngày nấu cao. Đảng yêu thiên nhiên và tôn trọng động vật đến thế thì còn ai mà không nể Đảng, mà dân Đông Lào cũng đừng quên là Đảng có hẳn đạo luật Cấm đánh đập, hành hạ, bỏ đói động vật rồi đó nha [ https://luatvietnam.vn/tin-van-ban-moi/tu-01-01-2020-cam-danh-dap-hanh-ha-bo-doi-cho-meo-186-23259-article.html ]. Binh nhì Đô xui vì ảnh không phải là động vật, nên ảnh không được luật bảo vệ thôi, có gì mà đám phản động làm lớn chuyện. Ai lại đi so sánh con người với động vật quý hiếm như vậy, thiệt là thiển cận.
Sau khi các cháu thiếu nhi đã được “mãn nhãn” với màn giải cứu hổ vẻ vang, đảng bắt đầu chăm lo tới các bà nội trợ yêu phim ngôn tình, nhất là phim ngôn tình Hàn Quốc, Ấn Độ, lấy đi nước mắt của hàng chục triệu người dân Việt Nam mỗi tối, nghe nói có cô đã lên giường ngủ với chồng còn sụt sịt “Oppa, oppa – có nghĩa là anh ơi, anh hỡi trong tiếng Hàn”.
Đảng cho đăng kịch bản của ông phó tổng biên tập của báo pháp luật, đại diện cho Hiến pháp và luật pháp Việt Nam trừ tự do, trừ hạnh phúc, là ông Nguyễn Đức Hiển. Vở kịch này tưởng tượng ra câu chuyện bác sĩ Khoa rút ống thở của người mẹ đang điều trị covid để chuyển qua cho người mẹ mang song thai sắp đẻ, sau khi rút ống thở khiến thân mẫu mình tắt thở , bác sĩ tỉnh queo dắt thai phụ vào phòng mổ, mổ, rồi lôi ra hai cháu bé. Điều kỳ lạ là hai cháu bé này vừa ra đời, một đứa đã to bằng trẻ em 4 tháng tuổi [ Một cháu được bác sĩ Cao Hữu Thịnh mổ lấy ra khỏi bụng mẹ từ ngày 1/4/2021, cháu còn lại được mổ lấy ra vào ngày 21/7/2021: https://vietnamnet.vn/vn/suc-khoe/su-that-buc-anh-hai-em-be-sinh-doi-trong-vu-bac-si-rut-may-tho-764019.html ].
Mà chuyện này thì cũng có gì lạ đâu, đất nước này có truyền thuyết Thánh Gióng nổi tiếng thế cơ mà. Tháng Gióng sanh ra cả mấy năm cũng không nói không cười, chỉ nằm khóc oe oe, rồi chỉ trong mấy ngày vụt lớn thành chàng trai khôi ngô tuấn tú đó thôi, chuyện em bé mới sanh ra đã lớn như vậy thì có gì mà lạ. Nghe giang hồ đồn, chuyện này khiến cho cô hồn sợ chạy mất dép ở mấy cái bệnh viện Việt Nam, còn mấy tòa soạn báo thì dù đã bày đồ ra để cúng cô hồn mà không cô hồn nào dám bén mảng tới mà giựt nữa, nội công của lão Hiển này thâm hậu còn hơn các nhân vật võ lâm trong tiểu thuyết kiếm hiệp của Kim Dung nữa.
Mà tính ra cô hồn của cái xứ này nó vẫn còn tỉnh táo thiệt đó chớ, tỉnh táo hơn cụ tổng và hơn mấy chục triệu dân Việt là cái chắc. Ngay từ lúc cô hồn nó nghe bác sĩ Khoa rút ống thở của mẹ mình ra để cứu thai phụ là nó sợ toát mồ hôi rồi. Má ơi, cái thứ cô hồn gì mà má mình nó còn không thương, nó nỡ rút ống thở cái pặc một cái không cần suy nghĩ, thì chắc nó phải đứng vào hàng ông tổ của các thể loại cô hồn rồi, mà nó còn dã man tới độ, má nó đang bị covid mà nó dám dí cái ống thở đầy virus đó vào mũi cái bà sản phụ đang mang song thai, thì đích thị là nó muốn xử tử luôn cả ba mẹ con bà ấy rồi. Các cô hồn bèn rỉ tai nhau: Cô hồn kiểu này thì nên tránh xa, không chơi, mình đã là cô hồn rồi mà gặp thằng cô hồn này, nó dám xé mình ra làm mình hồn xiêu phách lạc, khỏi làm cô hồn mà về lại nhân gian thăm con cháu nữa.
Vậy mà trên khắp các trang mạng Việt Nam, người ta chứng kiến đồng bào khóc như mưa như gió cho tấm chân tình của bác sĩ Khoa. Mọi người đinh ninh là phó tổng biên tập báo Pháp Luật cơ mà, làm sao mà đưa tin vịt được. Ôi, cái tinh thần xã hội chủ nghĩa nhân ái bao la, ngày xưa cải cách ruộng đất thì tố cha, tố mẹ, sau đó hòa bình thì bạn bè đồng chí tố nhau tội tham nhũng chia không đều, tội quấy rối tình dục trong các công sở mà không chịu chia sẻ “hàng” với nhau, sau nữa thì tới rút ống thở của thân sinh mình, cái thứ đạo đức hy sinh sự sống của người khác cho danh tiếng của bản thân mình như thế này, trên địa cầu này, hiếm ai vượt nổi cộng sản. Cộng sản thách thức cả thế giới, đố chúng mày dám vượt bố mày về lĩnh vực này đấy, có ngon chúng mày làm đi, chúng mày không làm được thì chúng mày là đồ hèn, ngậm miệng lại cho bố mày đi tìm ai trong đống họ hàng thân hữu đang có ống thở để bố mày rút tiếp. Bênh dịch còn dài dài mà.
Nghe đồn là sau một đêm khóc lóc ướt hết mấy chục triệu cái nệm vì bác sĩ Khoa, sáng hôm sau, sau khi vua tin vịt VTV đưa tin đính chính, các bà các cô lại được một mẻ cười rũ rượi, lũ lượt mang nệm ra ngoài phơi cho nó khô, để chờ tập tiếp theo mà còn có chỗ để khóc tiếp.
Giải quyết xong đám phụ nữ mê phim ngôn tình, Đảng thấy đám du côn du đãng vẫn ngẩn ngơ. Cái đám này dễ bị kích động, cực kỳ nguy hiểm, cái đám này hiện tại đang đói ăn, Đảng mà không chăm lo tới chúng, là chúng xúi người ta nổi loạn, chúng nó dám vác rựa chặn đường cán bộ để xin tí huyết cho bữa tối lắm. Đảng phải sáng tác cái kịch gì cho chúng coi để chúng dịu lại.
Đám này, trình độ có hạn, trí tưởng tượng thì phong phú, lúc nào cũng thèm khát những thứ mà mình không có, ăn ngon, mặc đẹp, ở nhà biệt thự, có hầu gái xinh xắn phục vụ cơm bưng nước rót … Nhu cầu của chúng nhiều tới nỗi cụ Tổng và anh Nguyễn Trọng Nghĩa giữ chức trưởng Ban Tuyên Giáo Trung Ương đau đầu tới mấy ngày để duyệt kịch bản.
Rồi một bữa, cụ Tổng đột nhiên tỉnh táo, cụ gọi anh Nghĩa thều thào: Này, Nghĩa, mình còn một con ngựa nhốt trong trường đua gì đó đó, tháng trước nó làm càn quá mày rọ mõm nó lại làm nó khóc hết nước mắt đòi bỏ rừng Đông Lào qua xứ khác ở, giờ mày coi có tháo rọ cho nó ra đua được chưa? Nó ngựa nòi đấy, đáp ứng đủ mọi yêu cầu của đám du côn du đãng ngoài kia.
Cả hai vỗ đùi hỉ hả. Anh Nghĩa gọi tới trường đua chỉ đạo chăm sóc ngựa thiệt tốt, anh bảo kê cho, nguyên tháng cô hồn này ngựa được thả tự do, đua cho thỏa thích.
Bữa sau, đang giữa mùa Covid, nhưng lập tức trường đua nổi tiếng nọ được đặc cách khai trương trở lại, mỹ nhân trường đua được trang điểm, văn vận đẹp đẽ, được ngồi trong phòng máy lạnh xa hoa tráng lệ còn hơn phủ Thủ tướng, máy quay bốn phía, đội ngũ nhân viên vây quanh phục vụ. Mỹ nhân mặt mày xinh đẹp, mà chửi thì hay gấp mấy lần người ta hát Ố Pê Rà ở nhà hát Con Sò, giọng lúc trầm lúc bổng mê hồn, có đoạn đến cao trào, mỹ nhân ngân nga gào thét tới độ giang hồ lo mỹ nhân ngất xỉu thì hết được coi kịch hay. Mà từ ngữ mỹ nhân chửi mới thánh thót làm sao, nào là máu với gươm đao, nào là chất thải với hầm cầu, nào là các thể loại bộ phận sinh dục. Mỹ nhơn chửi từ nghệ sĩ khốn nạn tới danh y lang băm, từ phản động trong nước tới phản động ngoài nước. Thiệt là khó có người nào đại diện cho nền văn hóa xã nghĩa mà xứng đáng hơn mỹ nhân nữa. Ai mà dám đòi xứng đáng hơn, mỹ nhân chửi cho dập mặt, người ta nghèo, mỹ nhân chửi, người ta đẹp, mỹ nhân chửi, người ta có học, mỹ nhân cũng chửi.
Mỹ nhân vừa chửi, vừa cười, vừa khóc, hay hơn cả bi lịch lẫn hài kịch. Nghe cô hồn đồn rằng thấy kịch hay quá, chúng du hành qua tận Tây Phương thỉnh hương hồn hai cụ Aristophane [ Cha đẻ của Hài Kịch Hy Lạp], với cụ Uy-li-am Sếch-xpia [ Kịch gia viết bi kịch nổi tiếng ] về coi kịch, mà nghe nói hai cụ cũng sợ chạy mất dép về lại bển rồi. Các cụ nói với chúng là các cụ có sống lại mà cạnh tranh thì đảm bảo sân khấu kịch của các cụ cũng phá sản, làm gì các cụ có cửa mà cạnh tranh với trường đua.
Đó, có còn ai nói cụ Tổng yếu sắp chết nữa không, hớ to rồi nhen, ngoài cái đầu bạc với dáng đi xiêu vẹo, thì cụ vẫn là một cung thủ kiệt xuất, cụ bắn một mũi tên trúng hai con chim, cụ ngồi nghe mỹ nhân chửi mà phải uống hoạt huyết dưỡng não với tâm xuyên liên liên tục để đề phòng cười nhiều quá mà đứt luôn mạch máu não, biến thành cô hồn. Mà mới đầu tháng cô hồn, còn nhiều kịch hay chưa coi, cụ chết sớm uổng lắm. Giang hồ đồn cụ đang hối mấy đứa giữ cọp trong tủ lạnh, luyện cao lẹ lên cho cụ uống mà còn có sức coi hài kịch. Trong khi cụ cười chảy nước mắt, thì đám giang hồ được mỹ nhân an ủi về tình yêu nước, sự đoàn kết của dân tộc, về việc chính phủ sẽ lo cho toàn dân, các bạn đừng có lo lắng gì, lỡ có chết đói chết bệnh thì cả mai táng lẫn hậu táng chính phủ sẽ lo lắng cho, tro cốt mang về tận nhà, vì tro này không làm cao được, nên chính phủ không có thu giữ mà làm gì cho chật phủ. Giang hồ xúc động tới nỗi lòng yêu nước trỗi lên vùn vụt, tình nguyện hạ hết đao kiếm xuống, không dám quấy nhiễu các cán bộ yêu nước đang làm nhiệm vụ nữa.
Dẹp xong cái đám du côn du đãng rồi, Đảng lại thấy cái đám trí thức bày đặt lên tiếng phản đối chính phủ này nọ, nhất là từ khi bệnh dịch tới giờ, chúng không chịu để đảng yên thân ngày nào. Bác sĩ này thì kêu trả trẻ em bị Covid về cho gia đình chăm sóc, ở đây chúng nó sẽ chết vì không có gì ăn, uống, không được ôm ấp, yêu thương, chăm sóc, giải tán F0, F1 không có triệu chứng khỏi bệnh viện đi, vì chỗ nào cũng quá tải quá rồi, kêu gọi người dân chỉ coi Covid như cúm mùa thôi, đừng quá sợ hãi, lại có bác sĩ dám kêu gọi dân cảnh giác với vaxin Tàu cộng nữa chứ.
Ơ, mấy đứa này láo, phản động, các hãng dược cổ truyền đang ăn lên làm ra với 12 loại thuốc phòng chống Covid, chỉ riêng nâng khống giá máy thở cũng đã thu được mấy chục đến mấy trăm triệu một cái, lại còn cái đám sản xuất Tây dược thì khỏi chê, một liều thuốc trị Covid mới nhập về trừ vốn đi đã lời trên 300 đô la Mỹ rồi, mà tới bao nhiêu triệu liều, tha hồ mà hút máu dân, lại còn bình oxy, khẩu trang y tế, thuốc cảm cúm, các thể loại. Mà căng nhất là mấy cái hợp đồng đã ký với bạn thân Tàu cộng, mỗi hợp đồng cả chục triệu liệu Sinopharm, rồi Vero Cell, rồi Sinovax, bây giờ chích cho ai, rồi còn Nanovax sắp sửa được tung ra thị trường nữa. Rồi tiền người dân đóng góp cho quỹ Covid mấy chục tỉ rồi, giờ không lẽ lấy ra khỏi ngân hàng? Rồi ai mà người ta sợ Đảng nữa, tin đảng nữa? Có đại dịch thì người dân mới sợ Đảng chứ.
Đại dịch này mà kết thúc, đảng có rút vào hoạt động bí mật thì đảm bảo cũng sống được vài đời nữa, nên hai bữa trước, cụ Tổng lên ti vi tuyên bố, cụ không cần tiền nữa đâu, giờ thì danh dự mới quan trọng.
Hết đám bác sĩ trong rồi ngoài nước cứ ra rả trấn an dân chúng, rồi thì các kinh tế gia, các nhà giáo dục, nay đưa ra sáng kiến này, mai đưa ra sáng kiến khác để vực dậy kinh tế, giáo dục nước nhà sau đại dịch, mấy người hoạt động tình nguyện thì đăng tin dân nơi này dân nơi kia khổ, mấy nhà hoạt động dân chủ thì đăng tin thách thức Đảng miễn tiền điện, tiền nước cho người dân, đúng là loạn. Cụ Tổng suy nghĩ một đêm, bạc hết cả cái đầu, nhuộm không sao kịp được, còn kinh hơn cả ông Ngũ Tử Tư, dưới trướng của Ngô Phù Sai hồi xưa [ ông này nghe đồn suy nghĩ một đêm bạc nửa mái đầu ]. Giang hồ đồn cụ giận đỏ mặt tía tai, mà do cụ yếu quá nói không ra hơi, nên không ai nghe rõ cụ chửi gì nữa.
Trẻ em, phụ nữ, giang hồ, cụ xử êm cả rồi, còn cái đám trí thức rởm đời này, làm cụ đau đầu, chúng không thích động vật hoang dã, chúng cũng chẳng thích truyện ngôn tình, chúng cũng không có tiền đi đua ngựa ngoài trường đua, chúng cứ ra rả, chúng tôi thích tự do, dân chủ, chúng tôi thích quyền làm người, quyền tự do, ngôn luận… Kịch bản nào đưa ra chúng cũng không chịu cười, không những vậy, chúng còn kéo bè kéo cánh vào rủa xả, lôi cổ nhà báo viết kịch hay ra khỏi các tòa soạn, lôi cổ quan chức ra khỏi mấy cái lỗ chơi gôn, lôi cổ anh cán bộ nào đó nhân lúc dịch bệnh, quán karaoke, bia ôm đóng cửa hết, ảnh ngứa ngáy khó chịu nên làm liều sàm sỡ nhân viên dưới quyền ngay trong công sở, người ta xài xe hơi đi từ xứ nghèo khổ Tam Kỳ băng qua các trạm kiểm dịch tới sân bay Nội Bài, đưa con đi Mỹ du học trong mùa dịch bệnh, khổ cực vậy mà nó cũng không tha nữa. Rồi đám đó đăng bài than xứ này bữa nay dân phải để cho rau ung thúi vì không ai mua, chỗ kia dân bán gà có 5,000 đồng tiền Hồ 1 ký mà vẫn ế, lúa đã thu hoạch lên đến hàng chục hàng trăm tấn không ai thu mua, không có chỗ chứa, đang bị mục nát, trong khi chỗ nọ dân chết đói, chết bệnh, ngủ ngoài ống cống ở công trường xây dựng… Cái đám lắm lời này còn cấu kết với cái đám phản động ngứa mắt ngứa miệng bên hải ngoại, càm ràm ngày đêm đinh tai nhức óc. Tụi bây có muốn Đảng sống nữa không vậy trời?
Sau khi gấp rút ra lệnh viết riêng kịch bản cho đám trí thức nửa mùa này, Đảng đã tóm được vài “con phản động” để xài dần dần cho tới hết dịch bịnh.
Cô giáo Thơ chắc chỉ là một con tốt lớn hơn những con tốt khác chút éc thôi. Nhưng dù sao cô cũng là giảng sư của một trường đại học có tên là đại học Thủ Cựu, do các Đảng viên kỳ cựu có bằng tiến sĩ Đảng, lý luận Đảng các kiểu làm lãnh đạo. Cô Thơ là giảng viên tiếng Anh, dạy văn hóa Phương Tây đã 20 năm, chắc chắn tuổi cô không còn quá trẻ, và cô cũng hẳn cũng có am hiểu về hiện tình đất nước, cô cũng dư khả năng để đối chiếu nền văn hóa xã nghĩa sáng lạn tới chói lòa của Đảng với nền văn hóa nhân bản của các nước phát triển. Nhưng, như cô chia sẻ trên Facebook của mình, cô đã lỡ cháy hết mình như một ngọn đuốc [ yêu tự do ] nên cô đã rơi vào cái bẫy do học trò tay sai của Đảng giăng cho cô.
Giang hồ nghe đồn tới giảng viên đại học có ăn có học mà còn phản động thì bu đen bu đỏ vào các trang mạng để hóng tin tức. Mà đọc tới đỏ con mắt thì cũng chẳng thấy chỗ nào cô giáo nói là phản động cả. Cô giáo chỉ nói “Có dân nước nào chạy 1,500 cây số để về quê. Như vậy là hệ thống an sinh xã hội của chúng ta quá kém đúng không? Cô cảm thấy rất nhục nhã về điều đó… ”.
Các cô hồn đọc xong bản tin, bảo nhau: Á, [ Tiếng Đan Mạch ], tao tưởng phản động thế nào chứ phản động kiểu này, con nít cấp I nó cũng nói được, đi mà hỏi em bé chín ngày tuổi ngồi trên xe gắn máy về quê với ba mẹ á, nó mà biết nói chắc nó cũng chửi như thế từ lâu rồi. Một cô hồn khác nói, thì cái này là hài kịch mà, thôi, bỏ đi, cười hổng nổi, cụ Tổng già rồi, lẩm cẩm, sáng tác thua con nít. Vậy mà bày đặt an ninh với công an vào cuộc. Mà thôi, mình là cô hồn thì lo đi giựt cô hồn đi, cái đám công an với an ninh đó nó mà tới nhà người ta trước mình, nó giựt hết phần mình, không còn gì mà ăn đâu, năm nay người ta đã nghèo rồi, người ta cúng ít, mà công an thì đi dạo ngoài đường còn đông hơn cả cô hồn. Rồi các cô hồn bỏ đi.
Nhưng chắc cũng có nhiều trí thức nửa mùa coi xong hài kịch này, cũng được một mẻ cười sảng khoái. Đảng đem cả an ninh với công an ra hù dọa một cô giáo yếu ớt, Đảng sa thải người ta không được luật lao động cho phép, chỉ vì một câu nói thật thà tới nỗi mà tới những người dân ít hiểu biết thời sự nhất, có nghe thì cũng hiểu liền. Đảng muốn người ta nhìn mình như mặt trời chân lý chói chang, nhưng làm gì có người bình thường nào trên thế giới này mà nhìn được cái thứ mặt trời đó. Giang hồ ở Việt Nam liền nhái bài hát “Mặt trời dịu êm của nhạc sĩ Dương Thụ thành “Nhìn mặt trời mà không chói lóa, là hội người Mù Việt Nam, Nhìn tiền hoài mà không thấy chán, là hội người nghèo Việt Nam, Chém gió hoài mà không thấy ngán, là hội người khùng Việt Nam, Mặc quần đùi mà không thấy ngắn, là hội người lùn Việt Nam”… nghe vui gần chết, cười muốn rụng rún.
Cô Thơ này cổ là người bình thường, cổ không thể nhìn thẳng vào mặt trời, cổ không có muốn bị mù lòa, cổ sẽ không nhìn vào đó. Suy ra là chỉ có đảng viên với lãnh tụ đảng mới dám nhìn mặt trời thôi, chắc vì họ mù bẩm sinh rồi. Nếu không phải vậy thì họ đích thị là loài đười ươi, như truyền thuyết về “Đười ươi giữ ống” vậy [ Bạn nào chưa biết chuyện này thì lên mạng tìm đọc nhen ], ngày nào cũng ngửa cổ lên nhìn mặt trời cười một cách hả hê tít cả mắt, chờ cho đến khi mặt trời lặn nó mới ăn thịt con mồi, nghĩ mình làm vậy thì mấy con mồi sợ mình. Ui chao, trí tuệ của đười ươi mới thật vĩ đại làm sao, bị tuyệt chủng dần dần cũng đáng rồi.
Những người mà đã có ý thức được về việc mình đang sống ở cái xứ sở mà ngày ngày ăn đồ độc hại, uống nước nhiễm hóa chất, hít thở không khí ô nhiễm, không có tự do, thì những người đó còn biết sợ cái gì nữa? Bác Tổng ơi, kịch này của bác chắc phải viết lại cho nó hay hơn, có nhiêu đây thì bác đe nẹt được ai?
Để con chỉ cho bác, bác muốn chiến đấu với đám phản động hữu hiệu, thì bác phải lôi cổ cái đám con cháu đảng viên nhà bác đang du học bên trời Tây về nó viết cho bác. Trong đám đó may ra có đứa học hành được đàng hoàng, có chút tư chất rồi, thì nó tiến hóa thành người được, nó may ra mới có khả năng viết bài mà đối lại với phản động, chứ bây giờ phản động người ta học hành tử tế, người ta có nhận thức đầy đủ, mà bác toàn kêu những AK47 với dư luận viên ra đấu, toàn xài các từ ngữ chỉ các cơ quan bài tiết với các bộ phận sinh dục ra mà đấu thì con e rằng bác có nhuộm tóc thêm trăm lần nữa nó cũng bạc thôi bác ơi. À, mà tới đây, con thách bác với Đảng của bác lôi được cái đám con em Đảng viên đó về lại Việt Nam đó bác? Bác làm được vậy, con cắn rơm cắn cỏ xin gia nhập đảng của bác.
Mà trên thực tế là, ngoài hài kịch về cô giảng viên Thơ, họ còn nhiều vở hài kịch về phản động các xứ khác trên thế giới lắm. Đọc nhiều chuyện về lí lịch của chính bản thân mình, được các kịch gia mùi mẫn của Đảng viết ra, mà mấy tên phản động đang sống ở hải ngoại cũng phải cười tới té ghế, ngay lập tức mua nhang đèn và đồ cúng cô hồn gởi về Việt Nam cúng Đảng và cúng ông Tổng… Nghe giang hồ đồn, máy bay từ hải ngoại bay về VIệt Nam giờ chỉ toàn chở đồ cúng cô hồn về thôi…
Rồi, mới cách đây mấy bữa [ 11/8/2021 ], dân tình đang giờ ăn trưa, ăn tối, mở thời sự để hóng tin tiền cứu trợ đi tới đâu rồi, bao giờ tới chỗ mình, đột ngột Bạch thủ pháp sư xuất hiện, lên sóng, tuyên bố hùng hồn “Tiền bạc lắm làm gì, chết có mang theo được đâu; Danh dự mới là điều thiêng liêng, cao quý nhất!”.
Nghe giang hồ đồn có dân tình mới đang sắp chết đói nghe pháp sư nói mà cười rũ rượi tới độ chết thiệt luôn. So ra với các nguyên thủ quốc gia trên thế giới, chắc không ai qua được pháp sư về nghệ thuật hài hước, cô hồn nhìn nhau thắc mắc, vào lúc này pháp sư vẫn hài hước như vậy thì bao giờ cụ mới chết được nhỉ, cho dân tình người ta mừng. Các cô hồn chỉ dạy nhau, cụ mà chết thi chúng sẽ không bao giờ đi giựt cô hồn của nhà cụ, nghe nói đồ đó toàn là đồ tẩm thuốc độc với máu của dân lành, ăn vào không thành tàn tật, mù lòa, dặt dẹo, thì cũng ngộ độc lăn ra mà chết đầu đường xó chợ có ngày, hồn xiêu phách tán. Đúng là đã làm cô hồn rồi mà ở cái xứ này cũng không yên thân nữa.
Còn một số vở kịch khác, do không mấy xuất sắc, nên xin phép không đề cập tới ở đây nhen bà con.
Dù sao thì cuộc vận động sáng tác văn học, nghệ thuật cũng mới chỉ bắt đầu thôi, bà con đừng nóng vội…
Mấy cái vở hài kịch này là Đảng mới đưa ra thăm dò dư luận thôi, kịch bản hay còn chưa tới đâu nhen bà con …
Trong khi chờ hóng tiền cứu trợ với lương thực cứu đói, bà con chịu khó coi đỡ hài kịch cho đời nó dzui vậy…
Tháng này kêu bằng tháng cô hồn nha bà con, nên bà con ráng giữ gìn sức khỏe, đảm bảo là tháng này cô hồn sẽ ghé qua nhiều nhà nghen bà con… Năm nay bà con nghèo khổ nên nếu bà con sợ không có gì mà cúng cô hồn, nếu sợ cô hồn buồn tình làm hại bà con, Bà con nhớ réo tên Bạch thủ pháp sư nghe bà con, nghe nói pháp sư thiêng tới nỗi cô hồn cũng phải bỏ chạy đó.
Thương yêu bà con nhiều lắm nhen.
Tác Giả: Từ Liên.
2 thoughts on “Cô giáo Thơ, bác sĩ Khoa, Trường đua, 17 con cọp, và Bạch thủ pháp sư. Tác Giả: Từ Liên.”