Những ngày này, cả nước được chứng kiến những cảnh tượng chạm tới sâu thẳm trái tim của nhiều người… Cảnh những đoàn người khốn khổ lầm lũi, trẻ em, người già, phụ nữ mang thai, thanh niên, người trung niên…, và cả người khuyết tật ngồi xe lăn… nối đuôi nhau rời Sài Gòn… hồi hương.
Họ có mặt trên khắp các nẻo đường của đất nước, tỏa ra phía miền Trung, miền Bắc, có những đoàn người mà chặng cuối của cuộc hồi hương nằm ở tận nơi địa đầu của đất nước là Hà Giang, và có những đoàn người khác di chuyển theo hướng về các tỉnh Miền Đông, Miền Tây Nam Bộ, về tới điểm cực Nam là Cà Mau… Điều đặc biệt hơn cả là, trong cuộc di tản lần này, họ mang theo toàn bộ gia tài mà họ có được sau nhiều năm tha phương… Có thể dự đoán rằng, chỉ có những người hầu như không còn nuôi hy vọng quay trở lại nơi mình đã sống và làm việc cật lực trong ít hoặc nhiều năm, chỉ để tích lũy được số tài sản ít ỏi như trên, mới mang tất cả những ký ức về cuộc sống của họ mà dứt áo ra đi như vậy.
Nếu nhiều người cảm thấy đã kinh ngạc về hành trình dài đầy chông gai của những con người khốn khổ này, những cảnh tượng mà người ta ngỡ như bước ra từ trong tiểu thuyết “Những Người Khốn Khổ” của văn hào Victor Hugo hơn một thế kỷ rưỡi…, những tiểu thuyết của văn hào Nam Cao, cách nay cũng gần một thế kỷ…, thì người ta còn cảm thấy kinh ngạc và xót xa hơn nữa khi nhìn vào số gia tài của những người trên đường hồi hương này… Những hình ảnh người dân chụp lại được trên đường, đã cho thấy toàn bộ thảm cảnh của người dân đã sống gần 80 năm ở xứ thiên đường xã hội chủ nghĩa… Một góc tối hun hút mà Đảng cai trị độc tài không bao giờ cho phép một tia nắng chiếu rọi vào… Góc tối tăm này, chỉ được phơi bày ra, vào thời điểm nhiều người dân đã sẵn sàng đánh đổi tính mệnh của họ để thoát khỏi một loại nhà tù của chế độ cộng sản.
Nhìn những đoàn người hồi hương, mà trong đó có những người đã sống ở Sài Gòn trên mười năm, cho tới những người chỉ mới chân ướt chân ráo bước vào Sài Gòn được vài tháng thì đại dịch xảy ra…, nhưng tài sản của họ thì hình như cũng không khác nhau là bao nhiêu. Người này hơn người khác được chút gì chắc là do họ đã kịp có thêm vài đứa con, hoặc là so sức khỏe của họ còn tốt, họ còn có cái xe tử tế hơn để có thể chạy đường trường về quê thay vì phải đi trên những chiếc xe trong tình trạng vô cùng tồi tàn, xe đạp, xe tự chế hoặc thậm chí đi bằng chính đôi chân mệt mỏi của mình.
Những người tháo chạy khỏi Sài Gòn vào đợt 2 này, là những người còn khá hơn những người đã tháo chạy vào đợt 1, trước khi Sài Gòn phong tỏa lần thứ hai, những người này, hoặc bị kẹt lại do đau bệnh, sắp sanh con, hoặc còn nuôi hy vọng vào lời hứa cứu trợ của chính quyền, hoặc họ vẫn chưa tới mức túng quẫn hoàn toàn sau đợt phong tỏa đầu tiên. Tuy nhiên, qua những đợt phong tỏa sau, họ đã hoàn toàn kiệt quệ, cả vật chất lẫn tinh thần.
Những nhóm người hồi hương ngay trên quê hương Việt Nam lần này, hầu như không ai còn tiền. Một gia đình bốn người nói không còn cả 1,000 đồng, không hề nhận được tài trợ trong 4 tháng, làm sao họ có thể ở lại… một gia đình khác có 5 người, được tài trợ 1,2 triệu từ đầu mùa dịch, cũng không sao sống nổi… buộc phải tìm đường về.
Có những người đã phải bán tới món quà cưới cuối cùng là đôi bông tai nhỏ xíu, để có đủ tiền xét nghiệm và tiền đổ xăng về nhà…
Người ta mang theo các vật dụng mà nhiều người nhìn vào có cảm giác chúng chỉ còn là những vật liệu phế thải: Những cây chổi quét nhà, nhưng cái móc áo cong queo, những cây quạt máy cũ sờn, nồi niêu xoong chảo, mền gối, mà chắc chắn trong số đó, không có lấy những món đồ đáng giá đến 100 ngàn Việt Nam đồng. Người ta mang theo cùng với những tài sản vật chất nhỏ bé đó những em bé, và cả những vật nuôi, chó, mèo… Tất cả được chất lên những phương tiện thô sơ… mà giờ đây bỗng chốc trở thành phương tiện giá trị nhất của họ…
Chào đón và trợ giúp cho họ ở dọc đường, phần lớn vẫn là những người dân thường, những mạnh thường quân chân đất áo vải, họ chuẩn bị xăng xe, dụng cụ sửa xe, cũng như cung cấp bữa ăn, nước và sữa cho trẻ nhỏ. Nếu không có những người làm tình nguyện theo cách này, không biết có bao nhiêu người Việt Nam có khả năng về tới quê nhà của mình mà còn được nguyên vẹn.
Nhìn lại những cuộc di tản lớn trên thế giới trong khoảng gần một thập niên gần đây chẳng hạn như:
Cuộc di tản của những người dân Trung Đông, nhiều nhất là người Syria, người Iraq tháo chạy khỏi đất nước và tìm đường qua Thổ Nhĩ Kỳ, Hy Lạp và các quốc gia Châu Âu trong năm 2014-1015 do những cuộc nội chiến tàn khốc ở các quốc gia này, do sự trỗi dậy của chủ nghĩa khủng bố, và do đói nghèo, người ta đã chứng kiến hàng ngàn những thảm cảnh của những dòng người vượt biển, đi tìm cơ hội sinh tồn ở những miền đất tự do.
https://tuoitre.vn/nguon-goc-cuoc-khung-hoang-ti-nan-o-chau-au-964740.htm
Cuộc di tản lớn tiếp theo là cuộc di tản của người dân Nam Mỹ từ giữa năm 2018.
Những cuộc nội chiến, chính quyền tham nhũng, nạn đói và thất nghiệp đã đẩy hàng chục ngàn người dân Nam Mỹ tiến về biên giới của nước Mỹ để tìm kiếm một tấm vé tỵ nạn vào những năm cuối trong nhiệm kỳ của Tổng Thống Trump, thu hút sự quan tâm của cả thế giới.
https://www.theatlantic.com/photo/2018/10/photos-migrant-caravan/573604/
https://www.nytimes.com/2018/11/14/world/americas/migrants-caravan-tijuana-border.html
Báo chí của Đảng vào thời điểm đó đã không ngớt lời chỉ trích Tổng Thống Trump về những quyết định của ông trong việc xây tường biên giới ngăn người tỵ nạn, gọi ông là kẻ độc tài, độc đoán, thiếu trách nhiệm, gây chia rẽ nước Mỹ, đối xử không công bằng với người nhập cư, phê phán nước Mỹ trong việc không cung cấp đủ sự giúp đỡ cho người tỵ nạn, tách trẻ em khỏi cha mẹ của chúng, kết tội Mỹ là kẻ lũng đoạn chính trị ở Nam Mỹ, khiến cho những quốc gia này rơi vào tình trạng hỗn loạn, dân chúng phải chạy tị nạn…
Và mới đây nhất, người ta chứng kiến những dòng người tị nạn đổ về sân bay Kabul và các quốc gia láng giềng của Afghanistan khi quân đội Hoa Kỳ đột ngột rút khỏi Afghanistan tạo cơ hội cho nhà nước Hồi Giáo IS ( Islamic State ) lên nắm quyền…
Báo chí Đảng một lần nữa hả hê gợi lại cuộc di tản của người Việt Nam vào năm 1975, chỉ trích Mỹ và các quốc gia Đồng Minh. Họ đã không từ một cơ hội nào để ngừng đổ lỗi cho Mỹ và phương Tây trong việc tạo ra cuộc khủng hoảng ở những quốc gia này, dẫn đến những cuộc di cư khổng lồ.
Những cuộc di tản khổng lồ này, dù không liên quan gì tới Việt Nam, cũng là cơ hội để Đảng ca ngợi nền độc lập, tự do hạnh phúc của Việt Nam dưới sự lãnh đạo của Đảng.
Trong các cuộc di tản lớn này, người ta nhìn thấy hàng đoàn người rồng rắn nhau tìm cách vượt ra khỏi biên giới của quốc gia mình để tiến tới những quốc gia phát triển và ổn định hơn.
Người ta nhìn thấy những hàng rào kẽm gai được dựng lên ở vùng biên giới giữa các quốc gia để ngăn người tị nạn.
Người ta nhìn thấy quân đội, các lực lượng tuần tra biên giới được triển khai ở các vùng biên giới giữa các quốc gia…
Người ta cũng nhìn thấy nhiều khu tạm cư được lập ra ở gần các vùng biên giới cho người tỵ nạn dừng chân…
Người ta cũng thấy Cao Ủy Liên Hiệp Quốc Về Người Tỵ Nạn triển khai các lực lượng cứu trợ đến giúp đỡ người tỵ nạn, và nhiều tổ chức phi chính phủ, phi lợi nhuận, các tổ chức tôn giáo từ các quốc gia trên khắp thế giới đổ về những nơi có dòng người tỵ nạn để cố gắng giúp đỡ họ.
Đem so sánh cuộc tháo chạy của những dòng người tỵ nạn này với dòng người tháo chạy khỏi Sài Gòn trong gần nửa năm qua, người ta thấy có sự khác biệt rất rõ rệt…
Thứ nhất, và rõ ràng, đây là những dòng người chạy khỏi quê hương của họ để tránh chiến tranh, bạo lực, loạn lạc, trong số những dòng người đó, không có những dòng người phải tháo chạy từ những thành phố ( TP ) lớn trên chính những quốc gia này để tìm đường về nơi mình sinh ra chỉ để tìm kiếm sự sinh tồn vì thất nghiệp, vì không có tiền và vì không có cả lương thực, thực phẩm.
Thứ hai, ít có dòng người nào mà quy mô đạt tới con số lên tới hàng triệu người như những dòng người di tản khỏi các thành phố lớn ở Việt Nam. Lại càng không có dòng người nào phải di tản cả gia đình, mang theo toàn bộ tài sản nghèo nàn của họ, trên những phương tiện thô sơ, vượt hàng trăm tới hàng ngàn cây số.
Thứ ba, có những cuộc đụng độ đã xảy ra giữa những người chạy tị nạn và quốc gia họ mong muốn đến tị nạn, đã có những hàng rào kẽm gai được dựng lên… Nhưng không có hàng rào kẽm gai nào, chốt chặn bê tông, hay lực lượng cảnh vệ nào là chĩa vũ khí vào người dân của quốc gia họ.
Thứ tư, tuyệt đại đa số những người chạy trốn cái đói, cái nghèo, chạy trốn việc bị sỉ nhục do thiếu tiền trọ, tiền điện nước, đã không nhận được một sự trợ giúp chính thức từ chính quyền cũng như các tổ chức quốc tế như Cao Ủy Người Tị Nạn, hoặc các tổ chức phi chính phủ có quy mô lớn. Lý do của việc này là chính quyền Việt cộng đã không xem việc họ phải tháo chạy về quê là việc mà chính quyền phải có trách nhiệm, lại càng không phải là lỗi của chính quyền.
Chỉ còn thiếu có một điều…
Các phương tiện truyền thông của Đảng lần này không chỉ trích Mỹ và đồng minh phương Tây đã gây ra một đợt tháo chạy trên quy mô hàng triệu người như vậy. Nhưng lỗi thì cả đảng lẫn chính quyền đều không nhận.
Báo chí chính thống dù cố gắng đổ lỗi cho người dân chống lại lệnh của chính quyền, tự ý về quê, làm lây lan bệnh tật, làm xấu mặt chính quyền, nhưng cũng phải thừa nhận những hoàn cảnh rất tang thương: Đã có những phụ nữ trở dạ trên đường hồi hương, đã có em bé chưa kịp chào đời đã chết trong bụng mẹ, đã có những tai nạn gây mất mạng trên chặng đường dài đằng đẵng, đã có những trẻ em ngất xỉu đi vì đói và mệt… Có nhiều người lớn cũng kiệt sức trong khi cố gắng để bảo vệ gia đình mình trên suốt chặng đường hồi hương dầy gian nan.
Một vài thảm cảnh được liệt kê:
“Sau 3 ngày đêm chạy xe máy từ TP Hồ Chí Minh về quê ở Thanh Hóa, tối 6/10, chị Đinh Thị Phương Anh cùng chồng là Phạm Văn Quyết, con gái, mẹ chồng và em chồng dừng chân bên hiên nhà dân ở đường trong TP Quảng Ngãi. Sau bữa cơm tối muộn, chị Phương Anh [ đang mang thai ở tuần 35 ] chuyển dạ, đau bụng dữ dội. Không có nơi tá túc, anh Quyết sắp xếp chỗ ở tạm dưới mái hiên nhà bên cho mẹ cùng em trai và con gái. Để người thân ở đấy, Quyết tìm đường đưa vợ đi cấp cứu…”
“Trên đường về quê khi Long An nới lỏng giãn cách, sản phụ K.H bị đau bụng dữ dội, chảy nhiều máu… ngay tại chốt kiểm dịch. Khi không được “thông chốt” Long An về Đồng Tháp, chị K.H đã bị thai lưu.
Sáng 03/10, trao đổi với phóng viên ( PV ) Dân Trí, đại diện UBND huyện Tân Thạnh ( tỉnh Long An ) cho biết: “Tổng có 21 thai phụ gần đến ngày sinh được huyện hỗ trợ về quê những ngày qua. Trong đó, một sản phụ đã sinh nở thành công, một sản phụ bị lưu thai ( thai chết lưu khi còn trong bụng mẹ – PV ) tại Trung Tâm Y Tế huyện”.
“Hàng nghìn người chạy xe máy chở theo phụ nữ, trẻ em và cả vật dụng sinh hoạt dọc theo Quốc lộ 1A, đường Hồ Chí Minh hướng ngang qua các tỉnh miền Trung… Một gia đình với em bé 4 tuổi di chuyển về quê ở Nghệ An bằng xe máy. Mãi đến khi dừng lại ở trạm nghỉ đèo Hải Vân, bố mẹ mới nhận ra cháu đã ngất đi từ lúc nào vì đói và lạnh mà cha mẹ không hay. Người mẹ không ngừng kêu khóc ‘Cứu con tôi với’ khiến nhiều người chú ý… Đây là trường hợp mình có thể ghi lại, nhưng vẫn còn rất nhiều các bé khác. Tội lắm! Có bé chỉ mới đỏ hỏn 5 tháng tuổi đã phải cùng bố mẹ ròng rã đường dài về quê. Mùa mưa bão đến đây là ướt hết, lạnh cóng”.

Rơi nước mắt cảnh người dân về quê bằng xe máy nằm vạ vật dưới đất.
Hai mẹ con tử vong trên đường về quê: Chưa kịp kiếm tiền trả nợ thì gặp nạn.
Tất cả những thảm cảnh này đã và đang tiếp tục xảy ra trong những tháng qua, những tuần qua và còn đang tiếp tục xảy ra ngay vào lúc này… Nó đã bắt đầu ngay sau đại hội Đảng lần thứ XIII, khi toàn bộ bộ máy của Đảng tập trung vào việc củng cố chính quyền, ca ngợi những thành tích lẫy lừng của Đảng về kinh tế, chính trị, xã hội, chỉ vài tháng sau khi ông tổng bí thư đọc bản tổng kết… “Đất nước ta chưa bao giờ có được tiềm lực, vị thế và uy tín quốc tế như ngày nay”.
Ngược lại với thảm cảnh của những người dân cùng đường phải chạy về quê như đã nói ở trên, đại dịch COVID-19 lại là một cơ hội vô cùng thuận lợi để các quan chức nhà Đảng làm tăng số lượng tài sản của mình, bằng mọi cách thức tàn nhẫn và bất lương nhất…
Trong lúc người dân khốn khổ trên đường chạy tị nạn ngay trên quê hương mình thì ở quê hương Bác, người ta bàn về Dự Án Thác Chín Tầng được xây dựng trên diện tích gần 436 ngàn m2 để tưởng niệm cha mẹ Bác Hồ [ Thông tin này đã bị báo Đảng gỡ hết sau khi gặp phản ứng của dư luận, chỉ còn thông tin trên tờ RFA ].
Trong khi nhiều người dân qua 4 tháng mùa dịch không nhận được một đồng cứu trợ nào, nhiều tỉnh thành còn không chịu nhận dân của mình quay về với đủ thứ lí do: Không có đủ khu cách ly, không có bệnh viện, không có vắc xin, không có tài chính để giúp đỡ những người này… thì trong suốt nhiều năm qua, người ta được biết những tỉnh nghèo nhất ở Việt Nam, dân phải đi tứ xứ tha phương cầu thực, chết trên đường về quê không ai hay biết, cũng phải ráng xây ít nhất cho được 1 cụm tượng đài Bác Hồ, mà chi phí của nó lên tới hàng trăm, hàng ngàn tỉ, số tiền có thể để dành để cứu giúp được hàng triệu con người trong những lúc khó khăn. Ví dụ như cụm tượng đài trị giá 1,400 tỉ đồng có chủ đề Công Trình Tượng Đài Bác Hồ Với Nhân Dân Các Dân Tộc Tây Bắc xây dựng ở TP Sơn La, cụm tượng đài Bác Hồ Với Nông Dân Ở Thái Bình…
Đại dịch bùng phát khắp mọi nơi trên thế giới, Đảng vẫn nghĩ rằng con virus nó sợ Đảng, nó sẽ chừa Đảng ra. nên trong khi nhiều quốc gia trên thế giới người ta gấp rút chuẩn bị cho thời điểm khó khăn nhất thì Đảng không thèm làm gì vẫn ngồi mơ mộng bàn chuyện Lót Ổ đón đại bàng, trong khi doanh nghiệp trong nước đã bắt đầu chật vật đối mặt với khó khăn, đảng vẫn tiếp tục nghĩ ra những loại thuế mới, những loại quy định mới, hòng vắt kiệt sức lực của các doanh nghiệp tư nhân quy mô nhỏ.
https://nhandan.vn/goc-nhin-kinh-te/don-o-don-dai-bang-618108/
Đảng vẫn tổ chức bầu cử, đại hội rầm rộ, ca ngợi thành tích chống dịch của Việt Nam vang dội cả thế giới.
Đảng quỳ gối để xin mua vắc xin Tàu, mà có giá đắt gấp nhiều lần so với vắc xin AstraZeneva, và đắt hơn cả vắc xin có giá cao nhất trong thời điểm hiện tại là vắc xin Pfizer do Mỹ sản xuất.
Đảng lo tổ chức tang lễ cho ông cựu Bộ Trưởng Quốc Phòng nổi tiếng thân Tàu và sợ Tàu trên mảnh đất rộng hàng ngàn mét vuông.
Đảng đóng cửa mọi ngành nghề kinh tế, phạt vạ dân thường ra đường mua ổ bánh mỳ, mua bắp, mua bỉm, mua sữa vì đó không phải là mặt hàng thiết yếu.
Đảng nhập kit xét nghiệm với một số lượng không ai biết được đó là bao nhiêu, giá cũng mập mờ, nhưng chủ trương của nhà nước là bắt toàn dân xét nghiệm gần như cưỡng bức. Khi người dân thắc mắc về giá kit xét nghiệm cao hơn so với giá của thế giới công bố nhiều lần [ Từ vài lần cho tới trên một chục lần ], thì Bộ Y Tế trả lời hết sức vô trách nhiệm, “Giá test xét nghiệm do doanh nghiệp kê khai, chưa quy định bình ổn”.
Những thông tin dưới đây do chính báo nhà Đảng tố cáo nhau…
Ngay tại Việt Nam, vào Tháng Tám, năm 2021 giám đốc điều hành một doanh nghiệp sản xuất kit xét nghiệm nhanh có trụ sở tại Hàn Quốc cho biết sản phẩm của họ đã được Bộ Y Tế Việt Nam cấp phép lưu hành ngày 14, Tháng Bảy, được Bộ Y Tế Hàn Quốc và EU chứng nhận, đã có gần 50 quốc gia sử dụng, sản phẩm cũng đang được phân phối ở 63 tỉnh thành tại Việt Nam, cho biết sẵn sàng bán với số lượng không giới hạn kit xét nghiệm nhanh giá 2,4 USD/bộ ( khoảng 56.000 đồng, đã bao gồm thuế phí ), rẻ hơn so với giá Bộ Y Tế đề nghị mua, và giá công bố cho dân chúng [ từ 80-200 ngàn/bộ test kit ].
Cụ thể, bức thư của doanh nghiệp viết “Chúng tôi đã tìm hiểu và biết hiện có 20 loại kit xét nghiệm nhanh kháng nguyên nhập khẩu vào Việt Nam, với giá công bố từ 79.800-200.000 đồng/bộ. Chúng tôi đề nghị cung cấp kit xét nghiệm nhanh kháng nguyên có giấy phép lưu hành tại Việt Nam với giá 2 USD/test kit với số lượng không hạn chế, thông qua đơn vị nhập khẩu độc quyền tại Việt Nam”.
Cũng theo tờ báo này công bố, cách đây hai tuần ( 29/09/2021 ):
“do tình hình dịch phức tạp, nhu cầu ( toàn quốc ) theo Bộ Y Tế, cần tới trên 25 triệu test kit PCR và trên 100 triệu kit xét nghiệm nhanh. Bộ Y tế cũng đề xuất trích ngân sách mua với giá 60.000 đồng/kit xét nghiệm nhanh ( chưa bao gồm thuế phí khoảng 20% như kể trên ) và 100.000 đồng/test kit PCR, chưa bao gồm thuế phí.
Nếu so với giá công bố của các doanh nghiệp trên cổng thông tin công khai giá của Bộ Y tế, nếu so với đề xuất của doanh nghiệp Hàn Quốc kể trên, mức giá này vẫn cao hơn trên 20%. Và phải xem xét 20% này ở số lượng cả trăm triệu test kit mới thấy khoản hơn 20% này là khổng lồ”.
https://tuoitre.vn/duoc-chao-test-kit-gia-56000-dong-nhung-khong-mua-20210928235046881.htm
Cũng theo báo Tuổi Trẻ: “Tại hội nghị trực tuyến giữa Thủ Tướng và các doanh nghiệp ngày 26, Tháng Chín, ông Đặng Hồng Anh – chủ tịch Hội Doanh Nhân trẻ Việt Nam – đã cho hay, qua tìm hiểu, có những đơn vị bán bộ kit test nhanh COVID-19 chỉ khoảng 1,5 USD. Theo ông Anh tính toán, các nhà sản xuất tại Đức, Châu Âu và kể cả Mỹ đều bán giá gốc dưới 1,5 USD… Nếu giảm được 50.000 đồng/test, 100 triệu test giảm được 5.000 tỉ đồng…”
Ngay sau khi những thông tin này được đưa ra, người ta thấy trên thị trường Việt Nam, giá một số loại test kit đã được điều chỉnh.
Thông tin trên tờ Vietnamnet cho biết “Một doanh nghiệp điều chỉnh giá kit test từ 185.000 đồng xuống còn 179.000 đồng rồi chỉ còn 53.500 đồng. Bộ xét nghiệm trên được nhập về từ Trung Quốc”.
Phía sau những bản tin ở trên, người ta nhìn thấy hai vấn đề: Một là người Việt Nam không biết được số tiền thuế mình đã đóng cho nhà nước được sử dụng vào việc gì, những sản phẩm y tế hỗ trợ cho mùa dịch đã được nhập khẩu từ đâu, có đảm bảo chất lượng hay không. Và vấn đề thứ hai, dù không được nói ra công khai, nhưng hẳn nhiều người dân Việt Nam có nhận thức cũng hiểu rằng dù cho người dân Việt Nam bị đại dịch làm cho khốn đốn, khổ sở trăm bề, thì lãnh đạo Đảng, chính phủ đã sẵn lòng hy sinh sự an toàn của người dân để làm đẹp lòng người bạn bốn tốt mười sáu chữ vàng, biến Việt Nam trở thành sân sau tiêu thụ những loại hàng hóa kém chất lượng cho Trung cộng…
Dẫn chứng là đây:
Ngày 18/09/2021. Báo Đảng đưa tin: Chính phủ chi hơn 2.600 tỷ đồng để mua 20 triệu liều vắc xin Pfizer.
Tới ngày 30/09/2021:
Chính phủ vừa đồng ý bổ sung kinh phí cho Bộ Y Tế 3,200 tỉ đồng để mua và tiếp nhận 20 triệu liều vắc xin Vero Cell của Tập đoàn Sinopharm, Trung Quốc.
Giữa hai chục triệu liều vắc xin của hai hãng dược phẩm này, chưa nói tới chất lượng và uy tín của các hãng sản xuất, người ta thấy có số chênh 6,000 tỉ Việt Nam đồng. Bỏ thêm 6,000 tỉ Việt Nam đồng cho một loại vắc xin Tàu cộng vốn chưa được chấp nhận chất lượng ở nhiều nơi trên thế giới, trong một hoàn cảnh như hiện tại là sự thể hiện rõ nhất Đảng thương yêu con dân xứ mình nhiều tới cỡ nào.
Những số tiền lãng phí một cách vô trách nhiệm ở trên cộng lại, cộng thêm với hàng chục ngàn tỉ đồng lãng phí vì chi phí xét nghiệm cưỡng bức người dân trên diện rộng, [ Xin tham khảo thêm:
Cũng xin xem thêm:
] nếu được chi một cách hợp lý, minh bạch thì có phải nó đã giúp được cho bao nhiêu người dân tránh khỏi cái cảnh khổ nhục trăm bề trên đường về quê như báo chí nhà Đảng đã kể ở trên hay không?
Có phải là vì nếu số tiền đó để chăm lo cho người dân, thì người của Đảng sẽ không thể chia chác được những khoản tiền lên đến hàng ngàn tỉ đồng như thế. Tài sản của quan chức Đảng sẽ khó có cách nào tăng lên một cách hợp lý, hợp thời, nếu như họ không hy sinh toàn bộ tính mệnh, tài sản, tương lai của dân chúng lao động…
Nhìn cái cách Đảng và chính quyền xử lý một cách đầy mâu thuẫn, lúng túng, và yếu kém, trong suốt mùa dịch, thì người ta có cảm giác rằng, theo quan điểm của Đảng, đại dịch này là do lỗi của người dân lao động gây ra nên họ phải tự gánh lấy trách nhiệm.
Việc đại dịch trở nên tồi tệ như vậy, trở nên vượt quá mức kiểm soát và xử lý như vậy? Tại ai? Dĩ nhiên là tại người dân lao động, tại doanh nghiệp, tại họ làm người dân thất nghiệp, rồi người dân đói quá, khổ quá, lại không nhận được cứu trợ từ doanh nghiệp, nên đã “tự ý, tự phát, vô ý thức chống lại lệnh cấm ra ngoài đường của chính quyền nên”… Mà làm bùng lên…
Vậy những sự lãng phí khủng khiếp như đã kể trên là tại ai? Theo các quan chức Đảng, chắc cũng là lỗi của người dân lao động đã thiếu ý thức trong việc bảo vệ sức khỏe của họ, để Đảng phải ra tay cứu giúp họ bằng những biện pháp thần tốc và tốn kém nhất?
Nếu Người dân là người làm chủ trên cái đất nước này, tại sao Đảng có cái quyền xài lãng phí hàng chục ngàn, thậm chí hàng trăm ngàn tỉ đồng tiền thuế của người làm chủ mà không hề hỏi ý kiến của người làm chủ? Vậy Đảng đang đóng vai trò cường hào bóc lột dân chúng, hay đóng vai trò kẻ cướp hung ác sẵn lòng giương mắt nhìn dân chết, miễn túi của quan nhà đảng được căng đầy?
Không biết có khi nào những người phải tháo chạy về quê trong mùa đại dịch đã tự mình đặt ra những câu hỏi như vậy hay chưa?
Nhìn số tài sản mà hàng triệu người lao động mang theo trên hành trình hồi hương đầy trắc trở của họ…, so với những biệt phủ, những bữa tiệc đắt tiền, những ngôi mộ hàng ngàn mét vuông… Liệu có người dân nào tự đặt câu hỏi rằng tại sao lại có một sự khác biệt lớn đến như thế không? Các quan nhà đảng đã làm gì cho đất nước này, cho người dân của nước này mà họ có thể giàu có nhu vậy, có thể sống xa hoa như vậy?
Trong mấy ngày qua, nhiều người dân ở Việt Nam đã cảm thấy giận dữ, phẫn uất trước số phận của 15 chú chó được một cặp vợ chồng chở về quê và bị chính quyền thu giữ, rồi đem đi tiêu hủy với lý do sợ lây lan COVID…
Nhưng có mấy ai hỏi rằng, ở một đất nước, đến tính mệnh con người còn bị coi rẻ, còn không được hưởng đầy đủ quyền con người…, còn bị coi như súc vật, sống chết không ai quan tâm… thì làm sao người ta đòi hỏi chính quyền phải có lương tâm, có lòng trắc ẩn với một loài vật mà nhiều quan chức cộng sản chỉ coi đó là một loại thức ăn trên bàn nhậu?
Và nhìn lại những đứa trẻ sanh ra giữa đường chạy loạn, những đứa trẻ đã và đang ngồi ngất xỉu vì đói, vì quá nóng, vì quá lạnh trên những phương tiện thô sơ của cha mẹ chúng ở ngoài kia… Tương lai nào sẽ chờ đợi chúng ở phía trước…
Liệu một vài chục năm nữa, những người phải đặt cược sinh mạng của mình để chạy về quê, có muốn nhìn thấy con cháu của mình tiếp tục phải sống một cuộc sống nhục nhã như mình đã trải qua không?

Chúng ta biết rằng câu trả lời là Không…
Nhưng chữ Không đó, để trở thành hiện thực, có lẽ cần phải đi với những chữ không lớn hơn thế nữa “Không còn Đảng cộng sản độc tài lãnh đạo, không còn những quan chức trình độ kém cỏi, lòng tham không đáy, vô lương tâm và vô cảm trước nỗi khổ của nhân dân… Không còn sự sợ hãi, trốn tránh trách nhiệm của những phụ huynh, những bậc sinh thành, những công dân tự do, những người lẽ ra phải có trách nhiệm trực tiếp với những thế hệ con cháu của mình…”
Những người đã có can đảm vượt qua những chốt chặn của ngày hôm nay, hy vọng họ có đủ can đảm để dạy con cháu mình vượt qua những chốt chặn của ngày mai… để gây dựng lại một cuộc sống tốt đẹp hơn mà những công dân chăm chỉ, lương thiện và can đảm của quốc gia này xứng đáng được hưởng.
Tác Giả: Từ Liên.