Người Buôn Lạc Đà Của Babylon

Một người càng đói bụng, đầu óc của anh ta càng suy nghĩ rành mạch hơn — và anh ta cũng nhạy cảm với mùi thơm của thức ăn hơn.

Tarkad, con trai của Azure, chắc chắn đã nghĩ như vậy. Đã hai ngày ròng rồi anh ta chưa ăn gì trừ hai trái vả mà anh ta đã trèo tường hái trộm từ vườn nhà người khác. Anh ta đã không thể ăn trộm thêm trái nào nữa, khi một người đàn bà giận dữ chạy xổ ra và rượt anh ta ra đường. Những tiếng hét đinh tai nhức óc của bà ta vẫn còn vang trong tai anh ta khi anh ta đi ngang qua chợ. Những tiếng hét đó đã nhắc nhỡ anh ta kềm chế những ngón tay táy máy của mình không giật lấy những trái cây hấp dẫn trong rỗ của những bà bán hàng.

Trước đây anh ta chưa bao giờ cảm nhận được là có rất nhiều đồ ăn được bày bán trong các chợ ở Babylon, mùi thơm của chúng thật ngon lành hấp dẫn. Rời chợ, anh ta đã đi đến nhà trọ, và đi tới đi lui trước chỗ ăn uống. Có thể là tại đây anh ta sẽ gặp một người quen nào đó; người mà anh ta có thể mượn lấy một đồng tiền đồng để nó có thể mang lại cho anh ta sự đối xử tử tế từ người quản lý nhà trọ, có đồng tiền này, anh ta sẽ được ăn uống. Không có đồng tiền này, anh ta đã là không ai muốn đón tiếp anh ta cả.

Trong lúc lơ đãng suy nghĩ anh ta đã bất chợt thấy mình đứng đối diện với một người mà anh ta muốn lẩn tránh nhiều nhất, ông Dabasir cao nghệu khẳng khiu, người buôn lạc đà.

Trong tất cả những người bạn, và những người khác mà anh ta đã mượn những số tiền nhỏ, Dabasir đã làm cho anh ta cảm thấy bực bội nhất, vì anh ta đã không giữ được lời hứa trả tiền đúng hẹn.

Khuôn mặt của Dabasir rạng rỡ hẳn lên khi thấy anh ta. “A! Tarkad đây rồi, đúng là người tôi đang tìm để hỏi xem anh có thể trả lại cho tôi hai đồng tiền đồng mà tôi đã cho anh mượn hai con trăng trước đây; và cả đồng tiền bạc mà tôi đã cho anh mượn trước đó nữa. Chúng ta gặp ở đây tốt lắm. Tôi có thể sử dụng những đồng tiền này thật hữu ích vào ngay ngày hôm nay. Cậu nói gì? Nói gì?”

Tarkad lắp bắp nói và mặt anh ta đỏ rần lên. Anh ta không có gì trong bụng trống rỗng của mình để có chút can đảm lý sự với ông Dabasir đầy trực tính. “Cháu xin lỗi bác, xin lỗi thật nhiều,” anh ta lí nhí yếu ớt, “nhưng trong ngày hôm nay cháu không có một đồng tiền đồng nào hoặc một đồng tiền bạc nào để trả bác.”

“Vậy thì hãy đi lấy chúng,” Dabasir khăng khăng đòi. “Chắc chắn là cậu có thể có được một vài đồng tiền đồng và một đồng tiền bạc để trả cho ta một người bạn cũ của thân phụ cậu, người đã hào phóng giúp đỡ cậu khi cậu gặp khó khăn?”

“Tại vận rũi luôn theo đuổi cháu nên cháu không thể trả được.”

“Vận rũi! Cậu sẽ đổ thừa các Thần Linh cho sự yếu ớt của cậu. Vận rũi theo đuổi tất cả mọi người khi họ chỉ nghĩ đến việc vay mượn mà không muốn trả. Đi vào với ta, nhóc con, trong khi ta ăn. Ta đang đói bụng và ta sẽ kể cho cậu nghe một câu chuyện.”

Tarkad hơi nao núng trước sự thẳng thắn tàn nhẫn của Dabasir, nhưng ít nhất cũng được mời vào cửa nhà ăn mà anh ta đang thèm thuồng muốn vào.

Dabasir đẩy anh ta vào một góc xa của phòng ăn và họ ngồi vào những tấm thảm nhỏ.

Khi Kauskhor, người chủ quán trọ, mỉm cười bước ra, Dabasir nói với ông ta với sự thoảI mái thường lệ, “Thằn lằn mập phì của sa mạc, mang lại cho ta một đùi dê, nướng cho thật kỹ và có nhiều nước cốt, bánh mì và tất cả loại rau cải, vì ta đang đói và muốn có rất nhiều đồ ăn. Cũng đừng quên bạn tôi đây. Mang ra cho cậu ta một bình nước. Nước lạnh, vì trời đang nóng.”

Tarkad vô cùng thất vọng. Anh ta phải ngồi đây và uống nước trong khi ngắm nhìn ông già này ngấu nghiến cả một cái đùi dê sao? Anh ta đã không nói gì. Anh ta đã không nghĩ ra điều gì để nói cả.

Tuy nhiên, Dabasir đã không im lặng được. Mỉm cười và vẫy tay vui vẻ chào các thực khách khác, những người quen biết ông, ông tiếp tục nói.

“Một du khách vừa trở về từ Urfa đã kể cho tôi nghe về một người giàu có kia, ông nhà giàu này có một miếng đá được cắt thật mỏng và người ta có thể nhìn xuyên qua nó. Ông ta đặt nó vào cửa sổ nhà mình để giữ cho nước mưa không vào nhà. Nó có màu vàng, người du khách này kể lại như thế, và anh ta đã được phép thử nhìn xuyên qua nó và tất cả mọi vật bên ngoài nhìn thật lạ lùng và không giống bản chất thật của chúng. Cậu nói gì về điều này Tarkad? Cậu có nghĩ rằng đối với một người nào đó vạn vật có màu sắc khác hơn màu sắc thật của chúng không?”

“Cháu không biết,” anh ta trả lời, quan tâm thật nhiều đến cái đùi dê đầy thịt trước mặt Dabasir.

“Tôi đây, tôi biết điều này có thật vì chính bản thân tôi đã thấy vạn vật qua một màu sắc khác màu sắc thật của chúng, và câu chuyện tôi sắp kể sẽ thuật lại bằng cách nào tôi đã nhìn thấy lại màu sắc thật của chúng một lần nữa.”

“Dabasir sẽ kể chuyện,” một thực khách ngồi kế bên nói nhỏ với người bên cạnh ông ta, và kéo thảm của mình lại gần hơn. Những thực khách khác cũng mang đồ ăn của họ lại gần và ngồi xung quanh theo hình cánh cung. Họ ăn uống ầm ĩ bên tai Tarkad, những miếng xương đầy thịt chạm vào người anh ta. Anh ta là người duy nhất không có đồ ăn. Dabasir cũng đã không chia sẻ đồ ăn của ông ta, ông ta cũng đã không ra hiệu cho anh ta đến nhặt những miếng bánh mì vụn cứng rơi xuống sàn.

“Câu chuyện tôi sắp kể,” Dabasir bắt đầu, ngưng lại một chút để ngoặm một miếng thịt lớn từ cái đùi dê, “thuật lại thời trai trẻ của tôi, và như thế nào mà tôi đã trở thành người buôn lạc đà. Có ai trong các ông đã biết là trước kia tôi là một nô lệ ở Syria?”

Tiếng thì thầm đầy ngạc nhiên vang lên giữa các thính giả, Dabasir đã lắng nghe với sự thỏa mãn khôn cùng.

“Khi tôi còn là một thanh niên,” Dabasir tiếp tục sau khi đã hung tợn tấn công cái đùi dê một lần nữa, “tôi đã học nghề từ cha tôi, đóng yên cương. Tôi đã làm việc với thân phụ tôi trong xưởng của người và đã cưới vợ. Còn trẻ và không thiện nghệ lắm, tôi chỉ có thể làm ra được rất ít tiền, chỉ vừa đủ để chu cấp một cuộc sống giản dị cho người vợ tuyệt vời của tôi. Tôi đã thèm khát những thứ mà tôi không có khả năng có được. Không lâu sau đó, tôi đã khám phá ra là những người chủ cửa hiệu tin tưởng cho tôi thiếu mặc dù tôi đã không thể trả tiền ngay lúc đó.”

“Còn trẻ và không có kinh nghiệm sống, tôi đã không biết được rằng người nào tiêu tiền nhiều hơn anh ta có thể làm ra là đang gieo ngọn gió của sự tự buông thả tai hại, và chắc chắn anh ta sẽ gặt cơn bão tố của khó khăn và sỉ nhục. Tôi tự chiều chuộng sở thích của mình, mua sắm quần áo đẹp và những vật xa xỉ cho người vợ ngoan của tôi và nhà của chúng tôi, những vật này ngoài khả năng tài chánh của chúng tôi.”

“Tôi đã trả nợ bất cứ lúc nào tôi có thể, và mọi chuyện êm xuôi trong một khoảng thời gian. Nhưng sau đó tôi khám phá ra tiền tôi làm ra không đủ để chúng tôi chi tiêu hàng ngày và trả nợ. Các chủ nợ đã bắt đầu truy nã buộc tôi trả nợ cho những vật xa hoa phung phí mà tôi đã mua, và cuộc sống của tôi trở thành thật khốn đốn. Tôi đã mượn tiền của bạn bè, nhưng không thể nào trả lại cho họ. Mọi sự càng ngày càng tệ hại hơn. Vợ tôi đã trở về với nhạc phụ tôi, và tôi đã quyết định rời Babylon đi tìm một thành phố khác nơi mà một người trẻ tuổi có những cơ hội tốt hơn.”

“Trong hai năm ròng tôi làm việc cực nhọc và không thành công cho các thương đoàn. Từ đây tôi sa đọa, đứng vào hàng ngũ của những tên côn đồ vô lại, hành động như những tên cướp, chúng tôi đã sục sạo trong sa mạc tìm kiếm những thương đoàn không vũ trang. Những hành vi này thật không xứng đáng với con trai của thân phụ tôi, nhưng tôi đã nhìn cuộc đời qua miếng đá có màu sắc khác, và không biết là tôi đã mất nhân phẩm đến độ nào rồi.”

“Chuyến đầu tiên chúng tôi được thành công, cướp được một mẻ to đầy vàng và lụa và các loại hàng hóa giá trị khác. Chúng tôi mang những của cải cướp được này đến Ginir và hoang phí tiêu sạch chúng.”

“Chuyến thứ nhì, chúng tôi đã không được may mắn như chuyến trước. Sau khi chúng tôi vừa chiếm được hàng hóa, chúng tôi bị các chiến binh của tù trưởng địa phương được thương đoàn mướn làm bảo tiêu tấn công. Hai thủ lãnh của chúng tôi bị giết, và những người còn lại trong bọn tôi bị mang đến Damascus ở đó chúng tôi bị lột áo và bán làm nô lệ.”

“Một tù trưởng sa mạc người Syria đã mua tôi với giá hai đồng tiền bạc. Tôi bị cạo trọc đầu và chỉ có cái khố để mặc, tôi đã không khác gì những nô lệ khác. Là một thằng liều lĩnh, tôi đã nghĩ nó chỉ là một cuộc phiêu lưu mạo hiểm cho đến khi chủ tôi mang tôi đến trước mặt bốn bà vợ của ông ấy, và bảo với họ rằng họ có thể sử dụng tôi làm hoạn quan.”

“Lúc đó, thật vậy, tôi mới cảm nhận được hoàn cảnh tuyệt vọng của tôi. Những người sống trên sa mạc này thật hung dữ, thô lỗ và cộc cằn. Tôi đã bị họ hành hạ, và không có vũ khí để tự vệ hoặc phương tiện chạy trốn.”

“Tôi đã đứng đó đầy sợ hãi, trong khi bốn người đàn bà đó xem xét tôi. Tôi tự hỏi không biết tôi có mong đợi sự thương hại nào ở họ hay không. Sira, người vợ đầu tiên, lớn tuổi hơn ba người còn lại. Trên mặt bà không lộ một cảm xúc nào khi bà xem xét tôi. Tôi đã hướng về bà với chút ít an ủi. Người kế là một người đẹp khinh khỉnh, cô ta lãnh đạm nhìn tôi như thể tôi đã là một con trùng đất. Hai cô trẻ tuổi còn lại đã cười khúc khích như thể đó là trò đùa thật kích động.”

“Khoảnh khắc đó lâu như hàng thế kỷ, trong khi tôi đứng đó đợi bản án của mình. Mỗi người trong bọn họ có hình như là vui lòng nhường cho người khác quyết định. Cuối cùng Sira đã quyết định với giọng lạnh lùng.”

“‘Chúng tôi đã có rất nhiều hoạn quan, nhưng không đủ người chăm sóc lạc đà, những người hiện tại cũng chỉ là bọn vô dụng. Ngay cả ngày hôm nay tôi muốn đi thăm mẹ tôi, bà đang lên cơn sốt, và không có một nô lệ nào để tôi tin tưởng giao cho dẫn lạc đà đi. Hỏi tên nô lệ này xem hắn có biết dẫn lạc đà không.’”

“Sau đó chủ tôi đã chất vấn tôi, ‘mày có biết gì về lạc đà không?’”

“Vô cùng cố gắng để che dấu sự háo hức của tôi, tôi đã trả lời, ‘tôi có thể bắt chúng quỳ xuống, tôi có thể chất hàng lên lưng chúng, tôi có thể dẫn chúng trong các hành trình dài và không bị mệt mõi. Nếu cần thiết, tôi có sửa yên cương của chúng.’”

“‘Tên nô lệ nói chuyện có vẻ thành thật,’ chủ tôi nhận xét. ‘Nếu bà muốn, Sira, hãy nhận hắn làm tên chăm sóc lạc đà cho bà.’”

“Và rồi tôi được giao cho Sira, và ngày hôm đó tôi đã dẫn con lạc đà của bà trong cuộc hành trình dài đến nhà người mẹ đang bệnh của bà. Tôi đã nhân dịp này cám ơn bà đã cứu vớt tôi, và cũng để nói với bà là tôi không phải là nô lệ lúc mới sinh ra, nhưng là con trai của một người cha tự do, một người thợ đóng yên cương được kính trọng ở Babylon. Tôi cũng đã kể cho bà nghe phần nhiều chuyện của tôi. Những lời phê phán của bà ta đã làm cho tôi thật bối rối, và sau đó tôi đã cân nhắc những điều bà nói rất nhiều.”

“‘Làm sao cậu có thể gọi mình là người tự do khi sự yếu đuối của cậu đưa cậu đến hoàn cảnh này? Nếu như một người có nô lệ tính trong tâm hồn của anh ta, thì bất kể nguồn gốc gia đình như thế nào, anh ta sẽ không trở thành một nô lệ à, giống như sự tuần hoàn của nước vậy? Nếu như một người có tinh thần người tự do, thì mặc dù gặp rủi ro, anh ta sẽ không được kính trọng và có danh dự trong thành phố quê hương anh ta à?’”

“Hơn một năm ròng tôi đã làm nô lệ và tôi đã sống chung với những nô lệ khác nhưng tôi không thể nào trở thành một người trong bọn họ. Một ngày kia Sira đã hỏi tôi, ‘vào thời gian rãnh khi các nô lệ khác cùng nhau vui chơi, tại sao cậu lại ngồi một mình trong lều vậy?’”

“Tôi đã trả lời, ‘tôi đang cân nhắc những điều bà đã nói với tôi. Tôi đang tự nghĩ không biết tôi có tinh thần của một nô lệ hay không. Tôi không thể cùng họ vui chơi, do đó tôi phải ngồi riêng.’”

“‘Tôi, cũng vậy, phải ngồi riêng,’ bà đã thổ lộ. ‘Của hồi môn của tôi thật nhiều và chồng tôi đã cưới tôi vì nó. Tuy nhiên ông ấy không ham thích tôi. Những gì người đàn bà ao ước là được ham thích. Vì lẽ đó, và vì tôi không thể sinh con, và không có đứa con trai hoặc đứa con gái nào, tôi phải ngồi riêng ra. Nếu tôi là đàn ông tôi thà chết hơn sống cuộc đời nô lệ, nhưng những tục lệ của bộ tộc chúng tôi biến đàn bà thành nô lệ.’”

“‘Bà nghĩ gì về tôi lúc này?’ Tôi đã bất chợt hỏi bà, ‘tôi có tinh thần của một người tự do hay tôi có tinh thần của một nô lệ?’”

“‘Cậu có muốn trả những món nợ chính đáng còn lại ở Babylon không?’ Bà đã lẩn tránh câu hỏi.”

“‘Dạ, tôi muốn trả lắm, nhưng tôi không biết làm cách nào.’”

“‘Nếu cậu bằng lòng để năm tháng trôi qua và không cố gắng trả nợ, thì cậu chỉ có tinh thần nô lệ đáng khinh bỉ. Không có người nào không thể không tự kính mình, và không người nào có thể tự kính mình khi hắn ta không trả những món nợ chính đáng của hắn ta.’”

“‘Nhưng tôi có thể làm gì khi tôi chỉ là một nô lệ ở Syria?’”

“‘Ở lại làm nô lệ ở Syria vậy, đồ yếu đuối.’”

“‘Tôi không phải là người yếu đuối,’ tôi đã kịch liệt phản đối.”

“‘Vậy thì chứng minh đi.’”

“‘Làm thế nào?’”

“‘Có phải là nhà vua vĩ đại của cậu chiến đấu với kẻ thù của ông ấy với mọi phương tiện, và với mọi lực lượng mà ông ấy có? Nợ nần của cậu là các kẻ thù của cậu. Chúng đã xua cậu ra khỏi Babylon. Cậu để chúng yên, và chúng càng ngày càng lớn mạnh đáng sợ. Nếu như cậu chiến đấu với chúng nó như một người dũng cảm, cậu đã có thể chinh phục được chúng, và đã là một người danh dự giữa những người cư ngụ ở thành phố cậu.’”

“‘Nhưng cậu đã không có tinh thần để chiến đấu, và nhìn kìa, niềm kiêu hãnh của cậu đã suy sụp cho đến khi cậu là một nô lệ ở Syria.’”

“Tôi đã suy nghĩ thật nhiều về những lời buộc tội tàn nhẫn của bà, và nghĩ ra rất nhiều lời tự bào chữa cho tôi, hòng chứng minh rằng trong tim tôi, tôi không phải là một nô lệ, nhưng tôi đã không có cơ hội để tỏ bày với bà. Ba ngày sau đó, người hầu gái của bà Sira đã dẫn tôi đến chủ của cô ấy.”

“‘Mẹ của tôi đã bị bệnh rất nặng một lần nữa,’ bà nói. ‘Hãy chuẩn bị yên cương cho hai con lạc đà tốt nhất trong đàn lạc đà của chồng tôi. Hãy mang theo những bình nước bằng da và những bao lương thực cho cuộc hành trình dài. Người hầu của ta sẽ cho cậu thức ăn tại nhà bếp của lều.’ Tôi đã chuẩn bị đồ đạc và các con lạc đà, tự hỏi tại sao cô hầu lại cho tôi quá nhiều thực phẩm, vì chỗ ở của bà mẹ không quá một ngày đường. Cô hầu cưỡi con lạc đà ở phía sau và tôi dẫn con lạc đà của chủ tôi. Khi chúng tôi đến nhà mẹ của bà chủ, trời chỉ vừa tối. Sira cho cô hầu đi chỗ khác và nói với tôi:”

“‘Dabasir, cậu có tinh thần của một người tự do hay của một nô lệ?’”

“‘Tinh thần của một người tự do,’ tôi khẳng định.”

“‘Bây giờ là cơ hội để cậu chứng minh điều đó. Chủ của cậu đã say khướt và các đội trưởng của ông ta cũng đang say. Hãy lấy những con lạc đà này và trốn đi. Trong cái giỏ này là quần áo của chủ cậu để cậu hóa trang. Tôi sẽ nói với họ là cậu đã ăn trộm những con lạc đà và chạy trốn trong khi tôi viếng thăm người mẹ bệnh hoạn của tôi.’”

“‘Bà có tấm lòng của một nữ thần bác ái,’ tôi nói với bà ấy. ‘Tôi mong ước thật nhiều là tôi có thể làm gì đó để mang lại hạnh phúc cho bà.’”

“‘Hạnh phúc,’ bà đã trả lời, ‘không đợi chờ một người vợ bỏ trốn đi tìm nó ở những vùng đất xa xôi, giữa những người xa lạ. Hãy đi đường của cậu và cầu mong các Thần Linh của sa mạc phù hộ cậu, vì đường đi rất xa và không có đồ ăn và nước uống.’”

“Tôi đã không cần bà thúc giục gì hơn nữa, nhưng cám ơn bà thật tha thiết và đi vào đêm tối. Tôi đã không biết đường xá trong quốc gia xa lạ này và chỉ biết lờ mờ đường đi đến Babylon, nhưng tôi đã dũng cảm tiến bước vượt sa mạc về phía các ngọn đồi. Tôi cưỡi một con lạc đà và dẫn con còn lại. Tôi đã đi suốt đêm đó và cả ngày hôm sau, tôi bị thôi thúc vì biết rằng số phận rùng rợn sẽ trừng phạt những nô lệ ăn trộm tài sản của chủ và bỏ trốn.”

“Xế chiều ngày hôm đó, tôi đã đến một vùng đất sỏi đá cằn cỗi không thể nào cư trú được, cũng giống như trên sa mạc vậy. Những viên đá nhọn sắc bén đã cắt vào chân những con lạc đà trung thành, và chẳng bao lâu sau chúng đi rất đau đớn và chậm chạp. Tôi đã không gặp con người, cũng chẳng gặp con vật nào, và cũng hiểu tại sao vùng đất khắc nghiệt này hoang vu như vậy.”

“Đoạn sau của hành trình này thật gian khổ và có rất ít người sống sót để kể lại. Ngày nối ngày, chúng tôi vất vả chậm chạp lê bước. Tôi cạn nước và thực phẩm. Mặt trời vẫn thiêu đốt không thương sót. Cuối ngày thứ chín, tôi tuột khỏi lưng lạc đà với cảm giác là tôi thật đuối sức không thể nào cưỡi tiếp được nữa, và chắc chắn tôi sẽ chết, lạc lõng bơ vơ trong vùng đất hoang vu này.”

“Tôi nằm lăn xuống mặt đất và ngủ, tôi thức dậy vào sáng ngày hôm sau.”

“Tôi ngồi dậy và nhìn xung quanh tôi. Không khí buổi sáng mát mẻ dễ chịu. Các con lạc đà của tôi nằm buồn bã cách tôi không xa lắm. Xung quanh tôi là cả một vùng đất hoang vu, mênh mông phủ đầy đá và cát và những thực vật gai góc, không có dấu hiệu nào của nước, không có gì mà con người có thể ăn được, và cũng không có gì cho lạc đà.”

“Có thể nào cái im lặng bình an tôi đang đối diện là kết thúc của tôi? Đầu óc tôi tỉnh táo hơn bao giờ hết. Cơ thể của tôi hình như không còn quan trọng nữa. Đôi môi khô nóng rỉ máu của tôi, cái lưỡi khô và sưng của tôi, bụng rỗng của tôi, tất cả đều đã mất đi những đau đớn tột cùng của ngày hôm qua.”

“Tôi nhìn vào đoạn đường đầy đe dọa phía trước, và một lần nữa câu hỏi lại đến với tôi, ‘tôi có tinh thần của một nô lệ hay của một người tự do?’ Lúc đó tôi cảm nhận được rành mạch là nếu như tôi có tinh thần của một nô lệ, tôi sẽ bỏ cuộc đầu hàng, và chết trên sa mạc này, một kết cục xứng đáng cho một nô lệ bỏ trốn.”

“Nhưng nếu tôi có tinh thần của một người tự do, thì làm gì lúc đó? Chắc chắn tôi sẽ tìm đường về lại Babylon, trả nợ cho những người đã tin tưởng tôi, mang lại hạnh phúc cho vợ tôi, người thành thật yêu tôi, và mang lại sự yên bình và vui vẻ cho cha mẹ tôi.”

“‘Các nợ nần của cậu là các kẻ thù của cậu chúng đã xua cậu ra khỏi Babylon,’ Sira đã nói vậy. Đúng, đó là sự thật. Tại sao tôi đã từ chối không đối diện với những khó khăn của tôi như một người trưởng thành? Tại sao tôi đã để cho vợ tôi trở về nhà thân phụ của cô ấy?”

“Lúc đó một sự việc kỳ lạ đã xảy ra. Mọi vật như thể có màu sắc khác, như thể là trước đây tôi đã nhìn chúng xuyên qua một miếng đá màu và miếng đá đó đã bị dời đi bất thình lình. Cuối cùng đã nhìn thấy được chân giá trị của cuộc đời.”

“Chết trong sa mạc! Không phải tôi! Với nhận thức mới này, tôi đã nhìn ra tất cả những gì tôi phải làm. Trước tiên tôi sẽ về lại Babylon và đối diện với tất cả những người mà tôi còn thiếu nợ. Tôi sẽ nói với họ sau nhiều năm đi hoang và gặp rủi ro, tôi đã trở về để trả các món nợ của mình, nhanh hay chậm là do nơi các Thần Linh. Sau đó tôi sẽ tạo dựng một gia đình cho vợ tôi, và trở thành một công dân mà cha mẹ tôi có thể hãnh diện.”

“Các nợ nần của tôi là kẻ thù của tôi, nhưng những người tôi thiếu nợ là bạn tôi, vì họ đã tín nhiệm và tin tưởng tôi.”

“Tôi loạng choạng bước đi. Đói có nghĩa gì? Khát có nghĩa gì? Chúng chỉ là những sự cố nhỏ trên đường về Babylon. Tinh thần của người tự do trỗi dậy mạnh mẽ trong tôi, tôi sẽ trở về chinh phục các kẻ thù, và đền bù các bạn bè của tôi. Tôi thật xúc động với quyết định trọng đại này.”

“Những đôi mắt đờ đẫn của những con lạc sáng lên khi nghe âm thanh mới trong giọng nói khàn khàn của tôi. Cố gắng thật khó khăn, sau nhiều lần, chúng đã đứng dậy được. Với sự kiên trì tội nghiệp, chúng đã khó nhọc đi về hướng Bắc, một điều gì đó trong tôi bảo là chúng tôi sẽ về được Babylon theo hướng đó.”

“Chúng tôi tìm được nước. Chúng tôi đã đi vào một vùng đất màu mỡ hơn, ở đó có cỏ và trái cây. Chúng tôi đã tìm được đường về Babylon, vì một người tự do quan niệm rằng trong cuộc đời, các chuỗi các khó khăn cần phải giải quyết, và anh ta giải quyết chúng, trong khi một nô lệ ca thán, ‘tôi có thể làm gì khi tôi chỉ là một nô lệ?’”

“Cậu thì sao? Tarkad? Cái bụng trống rỗng của cậu có khiến đầu của cậu cực kỳ tỉnh táo không? Cậu đã sẵn sàng đi vào con đường dẫn đến sự tự trọng chưa? Cậu có thể nhìn mọi vật với màu sắc thật của chúng chưa? Cậu có muốn trả những món nợ chính đáng của cậu không, cho dù chúng bao nhiêu đi nữa, và một lần nữa trở thành người được kính trọng ở Babylon?”

Nước mắt tràn đầy. Anh ta hăm hở chỗi dậy quỳ bằng đầu gối. “Bác đã cho cháu một nhận thức mới; cháu đã cảm thấy tinh thần của một người tự do trỗi dậy mạnh mẽ trong người cháu rồi.”

“Nhưng ông đã sống ra sao khi ông trở về?” Một thính giả thích thú với câu chuyện đã hỏi.

“Khi có quyết tâm, thì sẽ tìm được phương pháp thực hiện,” Dabasir trả lời. “Lúc đó tôi đã quyết tâm và tôi cố gắng tìm cách thực hiện. Trước tiên, tôi đã đến gặp tất cả những người mà tôi nợ, và cầu xin họ chờ đợi cho đến khi tôi có thể làm ra tiền để trả họ. Phần đông họ đã vui vẻ chấp nhận. Một vài người sỉ vả tôi, nhưng những người khác đề nghị giúp đỡ tôi. Một người kia đã thật sự cho tôi sự giúp đỡ mà tôi thật cần. Người đó là Mathon, người cho vay vàng. Khi biết được tôi là người chăm sóc lạc đà ở Syria; ông ấy đã đưa tôi đến ông già Nebatur, người buôn lạc đà, vừa được nhà vua toàn năng của chúng ta bổ nhiệm đi mua thật nhiều lạc đà khỏe mạnh cho một cuộc viễn chinh vĩ đại. Làm việc cho ông ấy, kiến thức về lạc đà của tôi được áp dụng đúng chỗ. Từ từ tôi đã trả được những đồng tiền đồng và tiền bạc. Và cuối cùng tôi có thể ngẩng cao đầu và cảm thấy rằng tôi là một người danh dự trong xã hội.”

Dabasir lại tiếp tục ăn. “Kauskor, đồ ốc sên,” ông lớn tiếng gọi để trong nhà bếp có thể nghe ông, “đồ ăn đã nguội rồi. Mang ra cho ta thêm thịt mới nướng. Và cũng mang ra một phần thật nhiều cho Tarkad, con trai của bạn cũ của ta, cậu ấy đang đói và sẽ ăn với ta.”

Câu chuyện của Dabasir người buôn lạc đà của cổ thành Babylon đã kết thúc như vậy. Ông ta đã tìm lại được mình, khi ông ta cảm nhận được sự thật vĩ đại, sự thật này đã được tìm ra và được áp dụng bởi những người khôn ngoan sáng suốt rất lâu trước thời đại của ông ta.

Sự thật này đã dẫn dắt con người trong mọi thời đại vượt qua mọi khó khăn và đến với thành công, và nó sẽ tiếp tục có hiệu quả như vậy đối với những người có trí thông minh để hiểu được năng quyền nhiệm mầu của nó. Những người nào đọc những dòng chữ sau đây đều có thể sử dụng nó.

Khi có quyết tâm, thì sẽ tìm được phương pháp thực hiện.

Mục Lục

Người Giàu Nhất Babylon

Lời Nói Đầu
Một Người Đã Mong Ước Được Có Vàng
Người Giàu Nhất Babylon
Bảy Phương Pháp Chữa Trị Túi Tiền Ít Ỏi
Năm Quy Luật Của Vàng
Diện Kiến Nữ Thần May Mắn
Người Cho Vay Vàng Ở Babylon
Những Bức Tường Thành Babylon
Nhà Buôn Lạc Đà Của Babylon
Những Văn Bản Đất Nung Từ Babylon
Người May Mắn Nhất Ở Babylon
Babylon Sử Lược

%d bloggers like this: