Ông già Banzar, chiến binh gan dạ ngày xưa, đứng gác ở lối ra vào dẫn lên nóc của những bức tường của cổ thành Babylon. Ở trên đó, những chiến binh dũng cảm đang phản công quyết bảo vệ những bức tường thành. Sự tồn vong trong tương lai của hàng trăm ngàn công dân của thành phố vĩ đại này phụ thuộc vào những bức tường kia.
Trên nóc của những bức tường vọng xuống tiếng gào thét của những tên lính xâm lăng, tiếng gào thét của rất nhiều người, tiếng động ầm ầm của hàng ngàn vó ngựa, tiếng đinh tai nhức óc của những thanh gỗ to nện ầm ầm vào những chiếc cổng đúc bằng đồng.
Các giáo thủ đang căng thẳng đứng đợi trên con đường phía sau những chiếc cổng, họ đang đợi để bảo vệ lối vào nếu như những chiếc cổng bị phá vỡ. Quân số của họ rất ít cho nhiệm vụ này. Quân đội chủ lực của Babylon đang theo vua của họ trong một cuộc viễn chinh xa xôi ở tận phương Đông, chinh phạt người Elamite. Họ không lường trước được thành phố của họ sẽ bị tấn công trong lúc họ vắng mặt, quân số của lực lượng bảo vệ rất ít. Bất thần từ phương Bắc, quân đội hùng mạnh của người Assyrian tiến đánh. Và bây giờ những bức tường này phải giữ được thành, nếu không thì Babylon sẽ bị hủy diệt.
Có rất nhiều người dân của thành phố đứng xung quanh ông Banzar, mặt mày họ nhợt nhạt đầy sợ hãi, háo hức chờ đợi tin tức của trận đánh. Họ ngơ ngác nhìn hàng loạt người bị thương, và chết trận đang được khiêng, hoặc dìu ra khỏi lối ra vào trong cái im lặng đầy sợ hãi.
Lúc này là những giây phút quyết liệt của trận tấn công. Sau ba ngày bao vây thành phố, quân thù đã bất thình lình dốc toàn lực tấn công hòng phá sập phần này của cổng thành.
Quân bảo vệ trên nóc thành đẩy lùi quân thù đang cố gắng lên nóc thành, bằng cách bắt thềm và leo thang, với tên, dầu sôi; và bằng giáo, nếu quân thù lên được nóc thành. Để khống chế quân bảo vệ trên thành, hàng ngàn cung thủ của quân thù rảy những đợt tên chí tử dồn dập như mưa.
Ông già Banzar có vị trí thuận lợi để thu lợm tin tức của trận đánh. Ông gần nơi xung đột nhất và là người đầu tiên biết được những lần quân thù hung hãn bị đẩy lui.
Một nhà buôn già đứng gần bên ông Banzar, hai tay của ông run run. “Xin cho tôi biết! Xin cho tôi biết!” nhà buôn già nài nỉ. “Chúng không thể vào thành được. Các con trai của tôi đang viễn chinh cùng Hoàng Đế toàn năng của chúng ta. Không còn ai bảo vệ bà vợ già nua của tôi. Hàng hóa của tôi, chúng sẽ cướp sạch. Thực phẩm của tôi, chúng sẽ không chừa gì cả. Chúng tôi quá già rồi, quá già để tự bảo vệ mình — quá già để bị bắt làm nô lệ. Chúng tôi sẽ bị đói khát. Chúng tôi sẽ chết. Xin hãy nói với tôi rằng chúng không thể vào thành.”
“Bình tĩnh lại, ông nhà buôn tốt bụng ơi,” người lính gác trả lời. “Những bức tường của thành Babylon rất kiên cố. Trở về chợ đi và bảo vợ ông rằng các bức tường sẽ bảo vệ an toàn tài sản của ông cũng như là đã bao lần bảo vệ kho báu giàu có của Hoàng Đế vậy. Đi sát vào tường, đừng để các mũi tên đang bay kia bắn trúng ông.”
Một người đàn bà bồng em bé trên tay tiến vào chỗ ông nhà buôn khi ông này quay lưng đi. “Trung sĩ ơi, có tin tức gì từ trên thành không? Xin nói thật với tôi, để tôi còn có thể làm người chồng tội nghiệp của tôi được yên tâm. Anh ấy đang liệt giường vì cơn sốt dữ dội do những vết thương gây ra, vậy mà anh ấy khăng khăng đòi mặc giáp và cầm giáo ra trận để bảo vệ tôi, người đang bồng đứa bé này. Anh ấy nói rằng nếu quân thù chiếm được thành, chúng sẽ trả thù rất khủng khiếp.”
“Bà có tấm lòng tốt, tấm lòng của người mẹ, và một lần nữa, tường thành Babylon sẽ bảo vệ bà và những đứa con của bà. Những bức tường này rất cao và kiên cố. Bà không nghe tiếng hò hét của những người lính bảo vệ can đảm của chúng ta trong lúc họ đổ từng vạc dầu sôi lên đầu của những tên lính leo thang sao?”
“Dạ, tôi nghe tiếng hò hét của binh sĩ ta, và tôi cũng nghe tiếng của những thanh gỗ đang nện ầm ầm vào các cổng thành của ta.”
“Về nhà với chồng bà đi. Nói với ông ấy là các cổng thành rất kiên cố và sẽ không bị phá sập đâu. Và cũng nói cho ông ấy biết những tên lính leo thang vượt tường sẽ lãnh những mủi giáo xuyên người chúng. Cẩn thận trên đường về, ẩn mình sau những dãy phố và đi lẹ lên.”
Ông Banzar bước vào lề nhường đường cho các tiếp viện quân vũ trang tận răng đang tiến ra. Cùng với tiếng kêu loảng xoảng của khiên đồng và tiếng dẫm chân, họ nặng nề đi qua, một bé gái giật thắt lưng của ông.
“Ông lính ơi, con muốn biết chúng ta có được an toàn không?” Bé gái van vỉ. “Con nghe những âm thanh kinh khủng. Con thấy những người lính bị thương máu me đầy người. Con sợ quá. Nhà con, mẹ con, em trai và em bé rồi sẽ ra sao?”
Người lính già dũng cảm chớp mắt và ngẩng mặt lên trong lúc ông nắm vai bé gái.
“Con ơi, đừng sợ,” ông trấn an cô bé. “Tường thành Babylon sẽ bảo vệ con, mẹ của con, và em trai con cùng em bé. Vì sự an toàn của những người như con mà Hoàng Hậu tài ba Semiramis đã xây những bức tường này hơn một trăm năm trước. Chúng chưa bị quân thù nào phá vỡ được cả. Con hãy về nhà và nói với mẹ con, em trai con, cùng em bé là tường thành Babylon sẽ bảo vệ họ, và họ không cần sợ hãi gì cả.”
Ngày lại ngày qua ông già Banzar đứng gác ở vị trí của mình và quan sát tiếp viện quân nối nhau lên thành, họ ở lại đó và chiến đấu cho đến khi bị thương, hoặc tử trận họ trở xuống lại. Chung quanh ông, dầy đặc các công dân đầy hoảng sợ háo hức đợi chờ để biết quân thù có thể phá được tường thành hay không. Với tất cả mọi người ông trả lời với phong cách bình tĩnh của một chiến binh từng trãi, “Tường thành Babylon sẽ bảo vệ quý vị.”
Đã ba tuần và năm ngày trôi qua mà sức công thành của quân thù vẫn dồn dập mãnh liệt không giảm chút nào. Hàm của ông Banzar bạnh ra và nét mặt trở nên khắc khổ hơn khi con đường phía sau, đẫm máu của những người lính bị thương, và đất bị biến thành bùn vì hàng loạt chiến binh tiến lên thành và những người bị thương loạng choạng đi xuống. Mỗi ngày xác chết của quân xâm lăng chất đống trước thành. Mỗi tối các chiến hữu của họ khiêng họ về phía sau và chôn cất họ.
Vào đêm thứ năm của tuần thứ tư tiếng hò hét vẫn không giảm bớt. Những tia sáng ban mai đầu tiên soi sáng đồng bằng, người ta nhìn thấy những đám bụi mù trời do các đạo quân rút lui để lại.
Những chiến binh bảo vệ thành thét to sung sướng. Ý nghĩa của những tiếng thét này quá rõ rệt. Những chiến binh đang chờ đợi đằng sau tường thành lập lại những tiếng thét này. Những người dân trên đường phố cũng thét lên vang di. Những tiếng thét bao trùm lấy thành mãnh liệt như một cơn bảo tố.
Dân chúng vùng ra khỏi nhà. Đường phố kẹt cứng với đám đông đầy hưng phấn. Nỗi sợ hãi bị ức chế hàng tuần nay tìm được lối thoát qua sự la ó vui mừng cuồng nhiệt. Từ trên ngọn Tháp Bel cao vời ngọn lửa chiến thắng được đốt bùng lên. Những cột khói xanh bay thẳng lên bầu trời đưa tin chiến thắng đi khắp nơi.
Tường thành Babylon đã một lần nữa đẩy lui kẻ thù hùng mạnh và hung bạo kiên quyết cướp bóc những kho báu giàu có, hãm hiếp và bắt công dân của thành phố này làm nô lệ.
Thành Babylon đã tồn tại thế kỷ này qua thế kỷ khác vì nó được “bảo vệ hoàn toàn.” Nếu không thì nó đã không tồn tại như vậy.
Tường thành Babylon là một thí dụ nổi bật về nhu cầu và khát vọng được bảo vệ của con người. Khát vọng này là tính cố hữu của loài người. Ngày hôm nay khát vọng này vẫn còn mãnh liệt như trước đây, nhưng chúng ta đã phát triễn được những phương pháp rộng hơn, tốt hơn cho chính mục đích này.
Thời này, đằng sau những bức tường bảo hiểm kiên cố, tài khoản tiết kiệm và các loại đầu tư đáng tin cậy khác, chúng ta có thể đề phòng tất cả các sự kiện không may xảy đến với chúng ta.
Chúng ta không thể không tự bảo vệ chúng ta một cách đầy đủ.